Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 251 - Chương 251: Phồn Hoa Rực Rỡ (4)

Chương 251: Phồn hoa rực rỡ (4)

Hoàng thượng ở bên trong nội các nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, liền gọi: "Tam Lang nhanh vào, đừng để bị phong hàn."

Vệ Chiêu đẩy tay nội thị ra, chậm rãi bước vào các.

Hoàng thượng để tờ giấy trong tay xuống bàn, tiến lại sờ tay Vệ Chiêu, nhíu mày nói: "Lần này có thể đã bị thương tổn đến nguyên căn của cơ thể."

Vệ Chiêu thấp giọng nói: "Có thể vì Hoàng thượng mà bị thương, trong lòng Tam Lang rất là vui mừng."

Hoàng thượng nghe vậy mỉm cười, theo thói quen muốn ôm Vệ Chiêu vào lòng.

Người Vệ Chiêu đột nhiên cứng lại, lập tức rùng mình, đôi tay ôm chéo vai.

Hoàng thượng chú ý đo mạch của Vệ Chiêu, nhíu mày nói: "Xem ra phương pháp của Thái Y viện không hiệu quả."

"Không phải là phương pháp của Thái Y viện không hiệu quả, là vì Tam lang đã quá nôn nóng nên hôm nay đã điều chỉnh khí hỏa sai lệch."

Gương mặt trắng như bạch ngọc của Vệ Chiêu thoáng hiện một chút đỏ ứng.

Hoàng thượng thấy khí huyết của y đang không ổn nên lập tức nắm lấy tay rồi đưa chân khí vào trong cơ thể y, chờ đến khi tình hình của y ổn định hơn mới từ từ buông tay ra.

Vệ Chiêu nằm trên long sàng, thân thể được bao bọc trong chăn lụa vàng, buồn bã nói: "Tại thời điểm quan trọng này lại bị thương như vậy, không thể cùng hoàng thượng phân ưu, là Tam Lang vô dụng."

Hoàng đế lắc đầu: "Ngươi trước hết yên tâm phục hồi sức khỏe, ta vẫn còn nhiệm vụ muốn giao cho ngươi."

Ông cầm một tấu chương trên bàn lên, mỉm cười nói: "Để tìm ngươi mà người phía dưới đã phí nhiều tâm tư.

Ninh Kiếm Du không biết ngươi đã về kinh đô nên đã cử phần lớn binh lính đi dọc theo con sông nhỏ để tìm kiếm.

Hắn vừa gửi tấu chương về cho ta nói đã tìm thấy tung tích của ngươi nên ta hãy an tâm."

Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng nói: "Nếu thực sự để cho họ tìm ra thì chắc chắn người của Lưu Tử Ngọc cũng sẽ tìm thấy thần.

Như vậy thần chưa chắc đã còn mạng để quay về gặp hoàng thượng."

Hoàng đế gật đầu nói: "Đúng vậy.

Khi Ninh Kiếm Du đang tấu đơn này lên, trẫm cũng chưa biết ngươi đã trở về kinh thành.

Trẫm đã hạ chỉ yêu cầu hắn rút lại quân mã đang tìm ngươi và tập trung bảo vệ sông Tiểu Kính."

Lại nói: "Lưu Tử Ngọc đã nổi danh nhiều năm, có rất nhiều đệ tử và môn sinh khắp nơi, quả thực là có chút khó giải quyết."

Vệ Chiêu nói: "Theo quan điểm của thần, vụ án của Lưu Tử Ngọc không nên kéo theo quá nhiều người.

Ông ta âm mưu làm phản nhiều năm như vậy, nên ít nhiều cũng có qua lại với các đại thần trong triều.

Nếu mở rộng phạm vi điều tra và liên lụy quá nhiều người, e rằng lòng người sẽ không yên."

Hoàng đế thở dài: "Trẫm cũng thấy trong những ngày qua nhân tâm đang rất bất an, cũng biết không thể liên lụy quá rộng.

Gần đây không có một việc nào diễn ra thuận lợi cả.

Kho lương xảy ra vấn đề, Nhạc Cảnh Long đã trốn về, sợ rằng Nhạc Phiên sẽ nổi loạn trong vài ngày tới."

Vệ Chiêu khẽ thở dài: "Hoàng thượng cần phải bảo trọng thân thể, việc điều tra và trừng trị những tên phản tặc này có thể thực hiện từ từ."

Hoàng đế vừa duyệt tấu đơn vừa nói: "Cả quân đội năm vạn binh của Cao Thành có lẽ cũng không đủ sức đối phó, Ninh Kiếm Du đã phải rất vất vả để giải quyết tình hình ở sông Tiểu Kính.

Quân mã của Vương Lạc vẫn chưa đến và quân mã ở Tây Nam cũng không thể điều động.

Trẫm cũng không thể triệu tập tất cả quân mã từ các doanh trại ở kinh thành và các vùng lân cận về được."

"Chuyện này là đương nhiên, các doanh trại này cần phải bảo vệ sự an nguy của Hoàng thượng."

Vệ Chiêu chậm rãi nói: "Nhưng dựa vào địa hình hiểm trở của sông Tiểu Kính và Lâu Sơn, chúng ta có khả năng ngăn chặn được kẻ địch.

Điều đáng lo ngại là chỉ sợ Hoàn Quốc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lúc đó Ninh Kiếm Du phải dẫn quân tác chiến trên cả hai mặt trận, điều này có phần không thuận lợi."

Hoàng đế đang lo lắng về vấn đề này, dừng bút viết trong tay lại: "Nếu Ninh Kiếm Du chú trọng đến sông Tiểu Kính thì lại bỏ rơi thành quận, thương thế của Thiếu quân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."

Hoàng đế cảm thấy hơi phiền lòng, ném bút sang một bên: "Cả ngươi và Thiếu quân đều là những người không thể bị thương nhưng giờ lại đều bị thương!"Vệ Chiêu ngước nhìn Hoàng đế, trên khuôn mặt có vẻ ủy khuất và tự trách.

Hoàng đế thấy vậy cũng không đành lòng nên nhanh chóng đổi chủ đề.

Sau khi hoàng đế phê chuẩn xong tấu chương, thấy Vệ Chiêu đã nằm xuống ngủ nên nhẹ nhàng ra khỏi nội các, ra dấu yên lặng cho Đào nội thị rồi dẫn đoàn người đi về phía Hoằng Thái điện.

Vệ Chiêu nghỉ ngơi hơn một canh giờ mới rời khỏi nội các, nội thì tiến lên nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đã đến Hoằng Thái điện để nghị sự cùng các đại thần, lệnh cho chúng thần nếu Vệ đại nhân tỉnh lại sẽ đưa ngài trở về phủ nghỉ ngơi."

Vệ Chiêu nhẹ "Ừm" một tiếng, vẫn như cũ ngồi lên xe ngựa và rời khỏi cửa cung.

Dịch Ngũ tiến lên giúp y lên xe, Vệ Chiêu lại uống thêm một viên thuốc, thở dài một hơi rồi lạnh lùng nói: "Trở về đi."

Bình Luận (0)
Comment