Do tình hình loạn tặc, kinh thành áp dụng lệnh giới nghiêm về đêm.
Mới vào đêm mà chợ Đông của kinh thành đã vắng hoe.
Cửa vào phía bắc chợ là một cửa hàng bán son phấn.
Nhận thấy hôm nay kinh doanh ế ấm, chưởng quầy cảm thấy uể oải nhưng cũng hiểu rằng hiện nay đất nước đang gặp khó khăn, đành phải mệt mỏi hướng dẫn Phấn Nương đóng cửa hàng.
Mắt thấy cánh cửa cuối cùng sắp khép lại, một bóng người màu đen tiến vào.
Trong cửa hàng ánh đèn mờ ảo, chưởng quầy không nhìn rõ khuôn mặt người này, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ trên người y truyền tới.
Thấy người này thân hình cao lớn, trong lòng chưởng quầy rùng mình, vội nói: "Thưa ngài, tiệm của chúng ta chỉ bán đồ cho nữ tử, ngài có phải hay không."
Người mặc áo đen đập tay lên bàn một cái, đôi mắt của chưởng quầy mơ hồ, sau một hồi mới nhận ra là mấy thỏi bạc, vội vàng cười nói: "Ngài muốn gì cứ việc phân phó ạ."
Khuôn mặt hắc y nhân bị che khuất sau tấm lụa mỏng, giọng nói lạnh như băng: "Tất cả những thứ nữ tử cần dùng hiện tại có trong cửa hàng của ông đều gói lại hết cho ta."
Chưởng quầy sửng sốt một chốc, sau đó ngay lập tức phản ứng, ôm thỏi bạc vào lòng, cười nói: "Ta đã rõ, ngài chờ một chút, ta sẽ chuẩn bị ngay cho ngài."
Vệ Chiêu cầm túi vải đi ra khỏi hai con đường lớn trong bóng đêm sau đó bước lên xe ngựa.
Dịch Ngũ khẽ hét một tiếng đồng thời thúc xe ngựa về phía Vệ Phủ.
Đèn lồng trong xe nhẹ nhàng đung đưa.
Vệ Chiêu cởi chiếc mũ lụa rộng vành xuống, đặt túi vải bên cạnh sau đó cởi lớp áo bào màu đen ra.
Một lát sau, y lại nhìn về phía túi vải, tay phải chần chừ một chốc trong không khí trước khi cuối cùng cầm lên túi đó.
Lấy từng món đồ từ trong túi vải ra cẩn thận xem xét, Vệ Chiêu hơi cau mày rồi lại cất đồ đi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Y nhắm mắt định chợp mắt một lát nhưng lại cảm thấy trong ngực có một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
Có lẽ do tác dụng của viên thuốc y đã uống trong ngày nên y nhanh chóng ngồi thẳng lưng và cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng cảm giác nóng bức vẫn không giảm đi.
Y kéo vạt áo ra một chút nhưng vẫn cảm nhận được một lớp mồ hôi mỏng chảy ra từ phần cổ.
Ngày hôm nay Giang Từ đã có thu hoạch lớn.
Trong suối có rất nhiều cá tôm nên nàng dễ dàng thu hoạch được nửa thùng.
Nàng làm vườn cả ngày, sau đó lại rất hứng thú mà nấu cơm chiều.
Đang chuẩn bị bưng đũa và bát lên ăn thì Vệ Chiêu bước vào.
Nhớ lại việc đã nhờ y vào buổi sáng, Giang Từ có phần ngượng ngùng, vừa ăn vừa mở hồ nói: "Tam gia đã ăn chưa?"Vệ Chiêu khoanh tay nhìn đồ ăn trên bàn, hừ lạnh một tiếng.
Sau nhiều ngày Giang Từ tiếp xúc với Vệ Chiêu đã dần dần hiểu rõ ý nghĩa trong từng cử chỉ và nụ cười của y.
Nàng lấy thêm bát đũa đặt lên bàn rồi nói: "Cơm có thể không đủ nhưng thức ăn thì nhiều vô cùng, Tam gia tạm chấp nhận mà ăn vậy."
Từ trước đến nay Vệ Chiêu đã không phải là người thích ăn uống, dù cảm thấy bữa tối nay hương vị khá tốt nhưng y cũng chỉ ăn một bát rồi đặt đũa xuống.
Giang Từ vội rót một chén trà đưa cho y.
Vệ Chiêu chậm rãi uống ngụm trà xanh trong tay, nhìn Giang Từ ăn uống một cách thỏa mãn.
Trong phút chốc, y có chút mơ màng, tâm trí trôi dạt đến một nơi khác, như thể trở lại "Ngọc Già Sơn Trang" hơn mười năm trước.
Giang Từ dọn dẹp xong bát đũa, rửa sạch tay rồi nhìn thấy Vệ Chiêu vẫn ngồi đó mải mê suy tư, không thể không cười nói: "Tam gia, thương tích của ngài đã khá hơn rồi phải không? Ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi."
Vệ Chiêu không nói gì, Giang Từ quơ quơ tay phải trước mặt y.
Vệ Chiêu đột nhiên bừng tỉnh, nắm chặt tay phải của Giang Từ khiến nàng đau đến mức rơi nước mắt.
Vệ Chiêu buông tay, lạnh lùng nói: "Hãy nhớ kỹ điều này."
Giang Từ xoa xoa cổ tay đang đau nhức nhưng không dám phản đối.
Vệ Chiêu nhìn nước mắt nàng đọng ở khóe mắt thì có chút sửng sốt nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ném túi vải lên bàn: "Đây là thứ ngươi muốn!"Giang Từ sửng sốt trong nháy mắt sau đó mới hiểu ra.
Trong chốc lát nàng quên mất cả cảm giác đau nhức ở cổ tay, khuôn mặt đỏ lên, lập tức muốn cầm túi vải về phía mình nhưng lúc này Vệ Chiêu lại đặt tay lên ngăn lại.
Giang Từ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Chiêu, Vệ Chiêu cũng ngước mắt nhìn nàng.
Hai người im lặng nhìn nhau, đều thấy trong đôi mắt đối phương có chút bối rối.
Gò má của Giang Từ càng thêm đỏ ửng, nhanh chóng buông tay, còn Vệ Chiêu thì thong thả mở túi vải, lấy các đồ vật bên trong ra.
Giang Từ xấu hổ đến mức "A" lên một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Vệ Chiêu nhìn mãi một lúc vẫn chưa rõ các đồ vật này dùng để làm gì.
Thấy Giang Từ đỏ mặt đến cả mang tai thì càng thêm tò mò.
Y từ từ tiến lại gần Giang Từ, ghé vào bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Ngươi nói cho ta một chút những thứ này dùng để làm gì, ta sẽ đồng ý với một yêu cầu của ngươi."