Ánh đèn trong nhà gỗ nhỏ không xa đó tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hoa đào bên cạnh dính chút nước mưa, nụ cười trước mắt tú lệ đẹp đẽ.
Vệ Chiêu chậm rãi đưa tay vén vài lọn tóc thấm nước mưa của Giang Từ ra đằng sau tai.
Ngón tay lạnh buốt của y khiến Giang Từ chợt nhớ đến thân thể lạnh lẽo của y đêm đó.
Cảm giác khó hiểu lại dâng lên trong lòng nhưng nàng lại không dám nhìn vào ánh mắt phức tạp kia của y.
Nàng cúi đầu, do dự một chốc rồi nhẹ nhàng nói: "Tam Gia, thân thể của ngài mới hồi phục một chút, không nên dầm mưa.
Ngài nên về nghỉ ngơi sớm thôi."
Ngón tay Vệ Chiêu đột nhiên cứng lại.
Sâu thẳm trong lòng y dường như có thứ gì đó đang cố gắng muốn thoát ra ngoài nhưng lại giống như bị một tảng đá lớn kìm lại khiến y cảm thấy khó thở.
Giang Từ nghe thấy hơi thở của y dần trở nên nặng nề hơn, lo lắng vết thương của y lại tái phát nên nàng vội vàng tiến tới và nắm lấy cánh tay phải của y: "Tam Gia, ngài có sao không?"Vệ Chiêu thống khổ hừ một tiếng, đột ngột nhắm mắt lại, dùng sức đẩy mạnh Giang Từ ra.
Chỉ bằng vài bước chân, y đã biến mất ở trong bóng tối.
Mưa chuyển từ nhẹ sang to làm ướt đẫm mái tóc dài của Vệ Chiêu.
Mặc dù vậy y vẫn chạy nhanh trong gió.
Ngày hôm đó tại sao y không trả nàng lại cho Bùi Diễm, liệu có phải thực sự chỉ vì y không muốn lộ diện mạo thật quá sớm?Những ngày qua vì sao y lại đến vườn đào này hàng ngày, liệu có phải thật sự chỉ vì muốn ngắm nhìn những cánh hoa đào này thôi sao?Đêm hôm đó, trong làn mưa xuân mờ mịt, tiếng chuông đột nhiên phá tan sự yên bình của kinh thành.
Một loạt ngựa phóng nhanh từ cổng thành, hướng trực tiếp về hoàng cung.
Cây trượng màu tím trong tay người cưỡi ngựa như một dòng suối nhuốm màu đỏ đậm của máu.
Màu đỏ gai mắt ấy đang xuyên qua cánh cổng vàng đóng đinh đồng dày và to lớn của hoàng cung.
Vệ Chiêu đứng lặng hồi lâu trong bóng tối của cột đá ở phía đông con đường chính của hoàng cung, nhìn dòng máu kia trong mưa xuân thầm lặng mà lan tràn.
Hoàng đế tỉnh giấc từ trong cơn mơ, mặc áo bào vào, chuyện hắn lo lắng nhiều ngày nay đang diễn ra ngay trước mắt nhưng trên mặt ông lại không có một tia hỉ nộ nào.
Các quan trọng thần tập hợp trong Duyên Huy điện, tâm trạng đều nặng nề vô cùng.
Thấy hoàng đế bước vào điện, họ quỳ xuống trên mặt đất, âm thanh " Hoàn thượng vạn tuế" lộ ra sầu lo.
Hoàng đế lạnh giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa.
Nên điều động quân đội từ đâu, nên huy động như thế nào, ai sẽ dẫn quân, ngay lập tức xây dựng một kế hoạch cho ta."
Binh Bộ Thượng Thư Thiệu Tử Hòa trong thời gian gần đây chưa có giấc ngủ yên bình nào, đôi mắt đã tối đen vì mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần để nói: "Bệ hạ, để để phòng Hoàn Quốc tấn công, chúng ta vốn đã sắp đặt quân lực mạnh mẽ ở phía bắc, nhưng vì thấy Hoàn Quốc không có biểu hiện gì nên đã điều một bộ phận binh lính tới Lâu Sơn để hỗ trợ Ninh tướng quân.
Hoàn Quốc chinh phục Thành Quân, tiến về phía nam năm trăm dặm, Vận Châu, Úc Châu, Công An lực lượng quân sự không đủ.
Ngay cả khi điều quân từ Đông Lai và quân đóng tại Hà Tây chỉ sợ cũng không làm gì được.
Nếu không điều quân từ kinh thành và các vùng lân cận cũng chỉ có cách huy động quân từ Lâu Sơn trở về."
Sắc mặt Tĩnh Vương nặng nề: "Quân của Lâu Sơn không thể điều động.
Cao Thành mới thất bại, Ninh Kiếm Du đang cố gắng hết sức để chống đỡ, nếu còn rút thêm lực lượng, chỉ sợ sẽ không thể bảo vệ Lâu Sơn trước bọn phản tặc."
Trang Vương bất đắc dĩ không nói lên lời, chỉ cúi đầu xuống.
Đổng học sĩ suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Nếu tính quân đội rút lui từ Thành Quân cùng với quân đồn trú từ Vận Châu và những nơi khác thì tổng cộng cũng không đến tám vạn, e rằng chúng ta không thể đối phó với mười lăm vạn kỵ binh của Hoàn Quốc.
Lần này Nhị Hoàng Tử của họ đích thân chỉ huy quân đội, Dịch Hàn cũng xuất hiện trên chiến trường, nhìn dáng vẻ của họ nhất định phải thắng, chúng ta cần phải điều quân từ Lâu Sơn."
Thái tử nhìn sắc mặt Hoàng Đế một lúc, cẩn thận nói: "Phụ hoàng, việc chọn ai để dẫn quân cũng không hề dễ dàng."
Hoàng đế tức giận đến mức bật cười: "Nếu thực sự không ai đứng ra trẫm sẽ cử ngươi đi."
Thái tử run rẩy một chút, trong lòng Tĩnh Vương cười thầm nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm nghị.
trầm ngâm nói: "Chưa biết tình trạng thương tích của Thiếu Quân thế nào, nếu như ngài ấy có mặt, Cao Thành sẽ chẳng chịu thua thiệt thảm hại như vậy, Hoàn Quốc cũng không thể công phá được thành quận."
Đổng học sĩ ngẩng đầu, ánh mắt ông ấy đối diện với hoàng đế: "Bệ hạ, thần kiến nghị vẫn nên để Ninh Kiếm Du và Cao Thành trấn giữ phía Lâu Sơn và điều động quân của Vương Lãng đến Vận Châu.
Tám vạn binh mã ở đó nên giao cho Vương Lãng chỉ huy vì y đã có nhiều năm ở Trường Lạc, cũng biết rõ thói quen tác chiến của quân Hoàn Quốc, hẳn có thể ngăn cản quân Hoàn Quốc tiến về phía Nam.
Về phần Lâu Sơn, hãy để Ninh Kiếm Du điều động một phần binh mã từ tuyến phía nam sông Tiểu Kính về kinh thành sau đó lại điều động một phần binh lực ở kinh thành và vùng lân cận lên phía Bắc để gấp rút tiếp viện sông Tiểu Kính."