Hoàng đế gật nhẹ đầu: "Vương Lãng có kinh nghiệm hơn Cao Thành, chỉ có thể làm như thế."
Sau đó, hoàng đế chuyển hướng đến Hộ bộ Thượng thư Từ Đoán: "Chuyện tập kết lương thực tiến hành thế nào?"Từ Đoán nhanh chóng lấy ra một tờ báo cáo từ trong tay áo sau đó báo cáo lượng lương thực từ các nơi.
Hoàng đế lắng nghe yên lặng lắng nghe, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Khi Từ Đoán đọc đến đoạn cuối thì hơi do dự, nhẹ giọng nói: "Phần tập kết lương thực ở Ngọc Gian phủ, chỉ hoàn thành được ba phần."
Hoàng đế mỉm cười: "Ngọc Gian phủ là nơi nổi tiếng với ngư nông phong phú nhưng chỉ thu về được ba phần.
Xem ra Tiểu Khánh Đức Vương phong lưu quá mức nên đã quên mất công việc chính."
Đổng học sĩ ngầm hiểu, cười nhẹ nói: "Tiểu Khánh Đức Vương không còn nhỏ nữa, cứ thích phong lưu thế này cũng không phải chuyện tốt.
Không bằng phong cho hắn một Vương phi chính thức để thu lại lòng hắn, chắc chắn sẽ giúp Hoàng đế ít lo lắng hơn."
"Đổng Khanh có thấy người nào thích hợp không?"Hoàng đế và Đổng học sĩ kẻ ca người xướng, mọi người đều đồng thời hiểu ý.
Hiện tại, Nhạc Phiên ở Tây Nam đã tự xưng là quốc gia độc lập, Tiểu Khánh Đức Vương của Ngọc Gian phủ lại có thái độ mập mờ không rõ ràng, chậm trễ trong việc thực hiện quân lệnh và chính lệnh của triều đình.
Hoàng đế không thể trực tiếp đối phó với hắn ta nên chỉ có thể tứ hôn để định tâm và răn đe hắn ta, ít nhất là không để hắn ta liên thủ với Nhạc Phiên để gây rối.
Nhưng tìm người phù hợp cho việc tứ hôn này không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu muốn giữ lòng Tiểu Khánh Đức Vương, nữ tử ở các thế gia thông thường chưa đủ trọng lượng.
Mà Tiểu Khánh Đức Vương lại là thân nhân của hoàng tộc Tạ Thị, cũng không thể gả công chúa cho hắn ta.
Đào Hành Đức bất ngờ có ý tưởng, bước lên nói: "Bệ hạ, thần vừa nghĩ tới có một người rất thích hợp."
"Nói."
"Cháu ngoại của cố Hoàng hậu Hiếu Mẫn, trưởng nữ của Đàm Huyễn tại Hàn Lâm Viện, vừa thông tuệ đoan trang mà tài danh lại vang khắp kinh thành, chắc chắn có thể thu được tâm của Tiểu Khánh Đức Vương."
Trên khuôn mặt Thái tử hiện lên vẻ không đành lòng, các vị chư thần đều thấy được rõ ràng.
Tất cả những người ở đây đều biết Thái tử yêu quý vị biểu muội này nhưng hiện tại quốc gia đang trong tình trạng khẩn cấp, phản tặc nổi loạn, Hoàn Quốc lại tấn công từ phía nam.
Nếu Tiểu Khánh Đức Vương có thêm động tĩnh thì cả nước phải chiến đấu trên ba mặt trận, tình hình sẽ cực kỳ nguy cấp.
Hiện tại chỉ có thể tạm thời giữ yên Tiểu Khánh Đức Vương, chờ đến khi tình hình chiến sự phía bắc ổn định mới giải quyết vấn đề ở Tây Nam.
Đàm Huyễn là di phụ của Thái tử, có uy tín rất lớn, phụ trách việc biên sử tại Hàn Lâm viện, có môn đệ khắp nơi lại được bá tánh vô cùng kính trọng, và cũng là người được phái "Thanh Lưu" tôn trọng từ xưa đến nay.
Nếu nữ nhi của ông ấy liên hôn với Tiểu Khánh Đức Vương mà Tiểu Khánh Đức Vương định làm loạn, việc này chắc chắn sẽ làm mất đi lòng tin của nhân dân.
Tuy nhiên chỉ cần tình hình chiến sự phía bắc ổn định, hoàng đế rõ ràng sẽ có động thái đối phó với Tiểu Khánh Đức Vương.
Khi đó vận mệnh của vị tiểu thư Đàm gia có thể sẽ trải qua nhiều thăng trầm.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hoàng đế nói: "Hiện tại cũng không có ai thích hợp hơn, cứ quyết định như vậy đi, Đổng khanh chuẩn bị chỉ."
"Hạ thần đã rõ."
Sau khi mọi việc thảo luận xong thì bình minh đã lên.
Thái tử ra khỏi Duyên Huy điện, đôi mắt có chút đỏ hoe.
Tĩnh Vương đi đến phía sau hắn ta, nhẹ nhàng nói: "Đại ca đừng buồn nữa, sau này sẽ có cách.
Chỉ cần để Tiểu Khánh Đức Vương lên kinh làm một vương gia nhàn rỗi là được."
Thái tử thở dài: "Di mẫu chỉ có một nữ nhi thân sinh này, ta thật sự thẹn trước mẫu hậu."
Tĩnh Vương nói: "Chỉ mong tình hình chiến sự ở phía Bắc có thể sớm ổn định, Tiểu Khánh Đức Vương sẽ là người hiểu chuyện."
Thái tử híp mắt nhìn về phía chân trời mờ ảo phía xa, lắc đầu: "Việc Hoàn quốc tiến vào phía Nam nước ta lúc này quả là nguy hiểm."
Tĩnh Vương cũng thở dài: "Quả thật nguy hiểm."
Cả hai người đều chắp tay xuất thần nhìn về phía bầu trời phương Bắc, không còn nói thêm gì nữa.
Vệ Chiêu lặng lẽ đi qua phía sau hai người, tiến vào Duyên Huy điện.
Thấy An Trừng bước nhanh vào, Bùi Diễm dừng lại động tác cầm kiếm, ném trường kiếm cho thị nữ Anh Đào.
An Trừng nói: "Tướng gia, Kim gia đã tới."
Bùi Diễm mỉm cười: "Cũng không sai biệt lắm."
Mưu sĩ Kim Minh của Tĩnh Vương thấy An Trừng đi ra, sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi: "Có phải hay không tướng gia."
An Trừng trả lời: "Tướng gia vẫn chưa hồi phục, đêm qua lại nhiễm phong hàn, đành phải mời Kim đại nhân di chuyển vào trong một chuyến vậy."
Kim Minh vội nói: "Làm phiền An tiên sinh."