Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 257 - Chương 257: Vì Sao Sinh Sợ (2)

Chương 257: Vì sao sinh sợ (2)

Sau khi giao lại chức vị chỉ huy sứ của Cấm Vệ Quân và trách nhiệm bảo vệ hoàng thành cho Vệ Chiêu, Khương Viễn cảm thấy gánh nặng trên vai đã nhẹ đi rất nhiều.

Buổi tối, ông ấy cũng đủ tinh thần để tự mình dẫn theo cấm vệ quân đi tuần tra trên đường phố.

Thấy một chiếc xe ngựa đang tiến thẳng đến phía mình, Khương Viễn lập tức đứng lại, thuộc hạ vội vàng rút kiếm bước tới và hét lên: "Lớn mật! Người nào dám cả gan đi ra ngoài vào ban đêm?"Xe ngựa chậm rãi dừng lại, một người trong xe cười khẽ.

Tiếng cười này khiến Khương Viễn cảm thấy có chút quen thuộc.

Ông ấy tiến thêm hai bước, một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lộ ra sau tấm rèm: "Khương đại nhân!"Khương Viễn cười nói: "Hóa ra là Tố đại tỷ."

Ông ấy vẫy vẫy tay, thuộc hạ thấy vậy đều tự động lui xuống, mã phu cũng đi ra phía xa.

Khương Viễn tiến lên và nhẹ giọng nói: "Tố đại tỷ tốt nhất không nên ra ngoài vào buổi tối, thủ hạ của ta có một số người không quen biết đại tỷ, sợ ít nhiều có đắc tội."

Tố Yên nhếch mép cười: "Đại tỷ ta cũng không phải là người thiếu suy nghĩ đến mức đó.

Hôm nay thật sự có việc quan trọng nên đang muốn tìm Khương đại nhân để xin giấy phép ra khỏi thành."

Khương Viễn cảm thấy khá khó xử.

Tuy nhiên người đàn ông đứng đằng sau Tố Yên lại cùng phe với ông ấy, nếu thật sự đắc tội đến người đó cũng không tốt.

Tố Yên thấy ông ấy trầm ngâm, từ từ rút từ trong ngực ra một món đồ, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Khương Viễn.

Khương Viễn nhìn thấy món đồ đó lập tức thay đổi sắc mặt, đột ngột ngẩng đầu lên.

Nụ cười bên môi Tố Yên vẫn ấm áp như gió xuân, nàng ấy cũng không nói gì.

Khương Viễn vội vàng tháo một tấm thẻ bài từ bên hông xuống sau đó đưa cho Tố Yên : "Hay là ta đưa ngài ra khỏi thành?""Không cần thiết."

Tố Yên cười nói: "Ngày khác ta sẽ mời Khương đại nhân uống rượu."

"Đại tỷ đi thong thả."

Xe ngựa ra khỏi cửa Bắc của kinh thành, dừng lại dưới những cây thông trên đồi đá loạn, mã phu lui về phía xa, ẩn mình vào bóng tối.

Tố Yên mở cánh cửa bí mật, Yến Sương Kiều cùng một nam thanh niên từ bên trong chui ra.

Tố Yên nắm tay rồi chỉnh lại mái tóc tán loạn của Yến Sương Kiều, nghẹn ngào không nói lời nào.

Yến Sương Kiều cũng im lặng khóc lóc, sau một hồi lâu Tố Yên nhẹ giọng nói: "Sương Kiều, hãy đi đi, hiện tại chỉ có hắn ta mới có thể bảo vệ cháu an toàn cũng có thể giúp cháu đòi lại sư muội."

Trên mặt Yến Sương Kiều đầy vẻ lo âu: "A di, hay là a di đi cùng chúng cháu được không.

Cháu lo rằng Bùi Diễm sẽ gây bất lợi cho a di."

Thanh niên bên cạnh nàng ấy cũng nói: "Đúng vậy a di, người của Bùi Diễm sắp đến Lãm Nguyệt Lâu, a di chắc chắn không tránh khỏi nguy hiểm."

Tố Yên lắc đầu: "Bùi Diễm kia sẽ không làm chuyện tổn hại người khác mà không có lợi cho bản thân.

Sư muội của cháu không liên quan.

Dù sao cháu cũng đã trốn thoát, việc hắn tổn thương ta cũng không có lợi ích gì.

Yên tâm đi, a di có khả năng tự bảo vệ mình.

Tuy nhiên, tình hình trong kinh thành hiện nay quá phức tạp, a di không thể bảo vệ cháu một cách chu toàn được.

Hơn nữa a di cũng không dám để người khác biết cháu là nữ nhi của Dịch Hàn.

Cháu chỉ có thể đi tìm hắn ta, chỉ có quyền lực của hắn ta mới có thể bảo vệ cháu an toàn.

Cuối cùng hắn ta vẫn là."

Yến Sương Kiều quay đầu lại, nước mắt Tố Yên rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Chỉ mong cháu có thể bình bình an an đến Hoàn quốc, đừng dính vào bất kỳ phong ba bên trong nào."

Nói xong nàng ấy quay đầu hướng về phía thanh niên kia: "Minh Phi, ân tình này của ngươi dù có ngàn lời cảm ơn ta vẫn thấy không đủ.

Lần này đi Vận Châu mong ngươi chăm sóc Sương Kiều thêm một chút."

Yến Sương Kiều nắm chặt tay Tố Yên không muốn buông ra: "A di, xin hãy giúp con tìm hiểu một chút rốt cuộc Bùi Diễm đã giấu sư muội ở đâu? Minh Phi đã giúp cháu điều tra, muội ấy có vẻ không còn ở Trường Phong sơn trang, cũng không ở tại Tướng phủ.

Trong lòng cháu đang cảm thấy rất lo lắng."

Tố Yên gật đầu: "Cháu yên tâm, ta sẽ cố gắng hết mình, chỉ cần có tin tức ta sẽ thông báo ngay cho cháu.

Cháu cũng nên nhờ phụ thân cháu xem hắn ta có thể vận dụng quyền lực của mình để hỗ trợ cháu tìm Tiểu Từ hay không.

Cháu đi nhanh đi, trên đường đi nhất định không được để lộ dấu vết."

Nói xong, nàng ấy lấy ra một tấm áo choàng lớn và một cái mũ đen từ trong xe ngựa rồi giúp Yến Sương Kiều mặc lên.

Tố Yên hạ quyết tâm sau đó đến chỗ hai con tuấn mã đang đứng trong rừng, đặt tay phải lên eo Yến Sương Kiều, nâng nàng ấy lên yên ngựa.

Sau khi ổn định thân thể cho Yến Sương Kiều, Tố Yên cắn răng vung tay vỗ nhẹ vào mông ngựa.

Âm thanh tiếng ngựa hí vang vọng trong không gian, Minh Phi nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo.

Hai con ngựa biến mất trong màn đêm.

Tố Yên tựa vào xe ngựa, thấp giọng nói trong dòng nước mắt chảy dài: "Sương Kiều, cháu phải bảo trọng!"

Bình Luận (0)
Comment