Bàn ăn làm từ gỗ tử đàn, mặt bàn được khảm bằng bạch ngọc, đũa làm từ ngà voi được điêu khắc hình rồng, cùng với những chén sứ xanh tráng men Thanh Hoa.
Cánh cá mập, vảy rùa rim hoa đỏ, vịt tam bảo, Phật nhảy tường, súp trứng cá vược.
Vệ Chiêu nghiêng đầu nhìn những món ăn ngon trên bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỏng.
Tay áo trắng của y trượt xuống đến khuỷu tay, lộ ra đôi cánh tay còn đẹp hơn cả mặt bàn bạch ngọc.
Hoàng đế thường không thích nói chuyện khi dùng bữa, chỉ ngẩng đầu nhìn Vệ Chiêu một cái, Đào Nội thị nháy mắt ra hiệu.
Vệ Chiêu quay mắt nhìn Hoàng đế, chờ hoàng đế yên lặng ăn xong rồi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ."
Hoàng đế nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, Vệ Chiêu nhận lấy khăn ấm từ tay nội thị bên cạnh nhẹ nhàng lau khóe miệng, rồi uống trà sâm để súc miệng.
Hoàng đế mỉm cười hỏi: "Sao ngươi cứ đi ra ngoài một chuyến trở về là lại càng không muốn ăn cơm vậy? Hay là cảm thấy bị gò bó khi dùng bữa cùng trẫm?"Vệ Chiêu nghe xong chỉ cười, Hoàng đế cười mắng: "Ngày càng không tuân thủ quy củ, trẫm hỏi mà cũng không trả lời."
Vệ Chiêu nhàn nhã đáp: "Nếu Tam Lang nói rằng do khi ở ngoài nhớ Hoàng thượng, mà gặp phải chứng chán ăn, không biết Hoàng thượng có mắng Tam Lang là người nịnh bợ hay không?"Hoàng đế càng thêm vui vẻ, ông ta cảm thấy tâm trạng u uất và mệt mỏi suốt mấy ngày qua do sự xâm lược từ Hoàn quốc phía nam đã giảm đi không ít.
Ông ta vuốt nhẹ bàn tay trái của Vệ Chiêu, ý cười trên môi Vệ Chiêu tựa hồ đông lại trong một khoảnh khắc, sau đó y chau mày nhẹ lại, tay phải định đặt lên eo nhưng lại chần chừ rút lại.
Hoàng đế thấy được rõ ràng, không khỏi cảm thấy đau lòng: "Ngươi quá cố chấp, đau thì phát ra tiếng hừ hai tiếng, cũng không ai cười nhạo ngươi đâu."
Hoàng đế buông tay, Vệ Chiêu đặt hai tay lên eo, đầu tựa lên bàn, hừ nhẹ hai tiếng, lười nhác nói: "Thần tuân mệnh."
Hoàng đế cười ha hả, Đào Nội Thị ở bên cạnh cũng bị lôi vào không khí vui vẻ, che miệng mà cười.
Thấy lông mày của Vệ Chiêu vẫn chau lại như cũ, Hoàng đế nói: "Cũng không còn sớm, nếu ngươi cảm thấy mệt thì trở về phủ nghỉ ngơi đi.
Không cần ngày nào cũng chạy vào cung, phải giữ gìn sức khỏe mới được."
"Thần đã rõ."
Vệ Chiêu đứng dậy và tiến về phía cửa.
Trước khi rời khỏi y còn quay lại nói: "Hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi sớm, mọi việc có thể để các tướng quân và quan lại lo.
Sức khỏe của Hoàng thượng là quan trọng nhất."
Hoàng đế đã chuyển sự chú ý vào tấu chương, chỉ vẫy tay trái một cái, Vệ Chiêu lặng lẽ rời khỏi điện.
Hạ nhân thấy Vệ Chiêu trở về phủ, biết y muốn thay đồ nên nhanh chóng mang đến một tà áo lụa màu trắng tinh khiết.
Vệ Chiêu thản nhiên thay toàn bộ quần áo sau đó lại rửa tay sạch sẽ trong chén đồng, tiếp nhận khăn lụa và chậm rãi lau.
Dịch Ngũ tiến lại, chờ hạ nhân đều lui xuống hết mới ghé vào tai Vệ Chiêu nói nhỏ: "Kim Minh từ phủ Tĩnh Vương đã trở về."
Vệ Chiêu chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dịch Ngũ cảm nhận được tâm trạng của y hôm nay có phần uể oải nên nhanh chóng lui ra ngoài.
Quản sự lão Thường tiến vào, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ngài ăn một chút đi."
Vệ Chiêu tựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, một lúc sau mới nói: "Các ngươi lui xuống đi."
Lão Thường biết rằng khi Vệ Chiêu đã nói một thì không có hai nên vội vàng ra ngoài hạ lệnh cho các hạ nhân thu dọn đồ ăn.
Vệ Chiêu nghe thấy tiếng người bên ngoài dần dần lắng xuống, tiếng canh đêm vang lên từ xa xa rồi mới thong thả bước ra khỏi phòng chính.
Y luôn thích sự yên bình.
Vệ phủ lớn như vậy mà sau khi màn đêm buông xuống lại yên lặng đến nỗi không nghe thấy một tiếng động.
Các hạ nhân tất nhiên đều đã ở trong phòng của mình, không dám nói chuyện to tiếng, thậm chí cả tiếng kêu của bầy chim Bát Ca ở dưới hành lang cũng ngưng lại.
Vệ Chiêu chơi đùa với chim Bát Ca dưới hành lang một chốc lát nhưng Bát Ca không phản ứng, không mở miệng nói chuyện.
Y mỉm cười, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi dọc hành lang, bất tri bất giác thế nào lại đi đến cổng của vườn đào.
Toàn bộ đèn xung quanh vườn đào đã tắt, Vệ Chiêu đứng trong bóng tối, tay phải vô thức nắm chặt lấy tay trái đằng sau lưng, hồi lâu sau mới lấy lại sức nhẹ nhàng nhảy qua bức tường.
Ánh nến trong nhà gỗ vẫn còn tỏa ra màu vàng nhạt, có bóng người thỉnh thoảng đi ngang qua cửa sổ, nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng.
Vệ Chiêu nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng quay đi.
Vừa mới quay đầu lại, sắc mặt của y khẽ biến.
Trong rừng đào, hoa rụng đã hóa thành bùn, cành lá thưa thớt, những bông hoa rực rỡ cũng không còn nữa.
Y thong thả bước đến phía rừng đào.
Trên nền đất mềm xốp, hoa đào rải rác khắp nơi.
Đến lúc này y mới cơn mưa xuân đã kéo dài mấy ngày nay, hoa đào này cũng theo cơn mưa xuân mà mất đi vẻ rực rỡ của nó.
Y đột nhiên cười khẽ ra tiếng, thấp giọng thì thầm: "Cũng tốt."