Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259: Vì Sao Sinh Sợ (4)

Chương 259: Vì sao sinh sợ (4)

"Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, cơ thể của Vệ Chiêu đột nhiên cứng lại.

Y muốn quay người rời khỏi nhưng đôi chân lại giống như bị mắc kẹt trong bùn, không thể nhấc lên.

Giang Từ chậm rãi tiến lại gần, nâng đèn lồng để chiếu sáng, cười nói: "Quả nhiên là Tam gia, ta còn tưởng có kẻ trộm đột nhập.

Tam gia đã vài ngày không đến."

Vệ Chiêu đút tay trái vào ống tay áo, chậm rãi xoay người, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc nào: "Chưa có tên trộm nào dám xâm nhập vào phủ của ta, ngươi không sợ là yêu ma quỷ quái sao?"Giang Từ cười nói: "Ta thấy yêu ma quỷ quái cũng không là vấn đề gì.

Hơn nữa, nếu trong khu rừng đào này có yêu quái, chắc chắn sẽ là tinh linh hoa đào.

Ta còn muốn gặp nàng để xin chút linh khí."

Vệ Chiêu bước chân ra khỏi vườn đào.

Giang Từ thấy y đi ra khỏi vườn đào thì không nhịn được hỏi: "Tam gia đã ăn cơm chưa?"Giang Từ nhìn thấy Vệ Chiêu dừng lại, mỉm cười và nói: "Ta đã thu thập những cánh đóa hoa đào rơi xuống trong những ngày gần đây rồi đã hấp chúng thành bánh hoa đào.

Tam gia có muốn thử không?"Đôi chân của Vệ Chiêu không nghe lời, tự động đi về phía căn nhà gỗ.

Bánh có màu đỏ nhạt trông giống như một bông hoa đào, do vừa mới được lấy ra khỏi nồi nên từng luồng hương thơm dịu dàng tỏa ra, làm dịu lòng người.

Giang Từ lấy một đôi đũa tre đưa cho y, Vệ Chiêu nhận lấy rồi nhẹ nhàng gắp một miếng bánh hoa đào lên và đưa vào miệng.

Nhìn thấy trong đôi mắt y toát lên một tia tán thưởng, Giang Từ cảm thấy vui mừng, hai tay chống gò má nhìn Vệ Chiêu ăn sạch một đĩa bánh đào và cười nói: "Trong phủ của Tam gia chẳng lẽ không có ai biết làm bánh hoa đào sao? Vậy thì hoa đào hàng năm không phải đã phí phạm sao?""Muốn ăn thì ra ngoài mua là được, sao cần phải tốn công như vậy?" Vệ Chiêu nhận chén trà xanh từ tay Giang Từ, nói một cách thản nhiên."

Bánh ngoài tiệm làm sao ngon bằng bánh tự làm, bánh hoa đào phải ăn khi còn nóng mới có mùi thơm và độ mềm xốp.

Mua ở ngoài rồi mang về phủ thì đã nguội lạnh từ lâu rồi."

Giang Từ nói với giọng hứng khởi: "Nếu Tam gia thích, trước khi ta rời đi sẽ dạy đầu bếp trong phủ của ngài làm món này."

Vệ Chiêu bị hương trà mê hoặc, một lúc sau mới hỏi: "Rời đi?"Giang Từ tỉnh ngộ, mỉm cười nói: "Không phải Tam gia sớm hay muộn cũng phải đưa ta về cho Bùi Diễm phải không? Ta không thể sống cả đời ở trong vườn đào này được."

"Không trốn nữa à?" Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thêm phần sắc bén: "Đồng ý quay về bên cạnh Bùi Diễm?"Giang Từ ngồi xuống bên bàn, bình tĩnh nhìn Vệ Chiêu: "Ta đã suy nghĩ cẩn thận, tại sao mình lại phải trốn? Cả ngài và hắn đều không thể giam giữ ta mãi mãi.

Nếu nói rằng chỉ vì ta mà hắn quyết định hợp tác với ngài thì chẳng ai tin cả, ta chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.

Các ngài cũng không cần thiết phải lấy cái mạng nhỏ này của ta ra để đe dọa ta.

Các người muốn tranh muốn đấu cái gì đều là chuyện của các người, ta không quan tâm.

Ta chỉ quan tâm đến việc có thể ăn ngon và ngủ ngon không.

Ta tin rằng một ngày nào đó, ta sẽ có thể trở về nhà."

Vệ Chiêu yên lặng lắng nghe, cảm thấy lòng như đã được giải tỏa một gánh nặng nhưng đồng thời cũng cảm thấy trống trải.

Thấy Vệ Chiêu im lặng một lúc lâu cũng không nói gì, Giang Từ cảm thấy hơi chán chường.

Nàng đem nến đến gần, lấy kim chỉ, cẩn thận vá lại chiếc váy dài đỏ tươi bị củi làm rách vào ban ngày.

Trong ánh nến đung đưa lay động, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên bình yên và thanh thản.

Khi Vệ Chiêu nhìn thấy cây kim trong tay nàng nhẹ nhàng lên xuống, y bất ngờ cảm thấy mình như đang chìm vào giấc mơ, dần dần trở nên mơ màng.

Y cảm giác chính mình tựa hồ đang đi trên một hành lang dài, không biết người đang dắt mình là sư phụ hay tỷ tỷ.

Y đột nhiên nghe thấy âm thanh của sư phụ: "Vô Hạ, nhớ kỹ Thánh Điện này, nhớ kỹ mật đạo này.

Khi con quay trở lại, con sẽ là người lãnh đạo của Nguyệt Tộc chúng ta."

Khi ra ngoài hành lang, y cảm giác dường như vừa bước chân tới "Ngọc Già sơn trang".

Hai năm trước tuyết rơi rất lớn, thứ đọng lại trong ký ức của y là tuyết trắng xóa phủ khắp sân cùng hai người tuyết trông hết sức ngốc nghếch trong sân.

Y vươn tay ra muốn sờ vào người tuyết mà mà tỷ tỷ đã cùng mình làm nhưng lại bị những mũi kim dài nhọn hoắt đâm vào cánh tay.

Gương mặt của quản gia tại Khánh Đức Vương phủ giống như một tảng băng nghìn năm, y bị nhốt trong phòng tối, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, lạnh đến mức thân thể run lên bần bật.

Khi sư phụ buông tay y tại "Ngọc Long Tuyền" có hỏi liệu y có biết tương lai mình sẽ phải đối mặt với điều gì không.

Lúc ấy Tiêu Vô Hạ đã trả lời rất kiên định nhưng rốt cuộc chỉ là một thiếu niên mười tuổi cuối cùng vẫn không hiểu gì cả."

Bình Luận (0)
Comment