Y không biết mình sẽ phải trải qua khó khăn và đau khổ đến đâu, càng không hiểu sẽ phải đối diện với sự nhục nhã và khó xử đến thế nào.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt, thanh kiếm sắc bén dần xuyên qua cơ thể tỷ tỷ, tuy nhiên đôi mắt của tỷ ấy lại tràn đầy bình yên.
Chắc hẳn tỷ ấy cho rằng chỉ cần một kiếm này là có thể làm cho tâm hồn đệ đệ cứng như thép, ở giữa hang hùm miệng cọp mà vẫn giữ được mạng sông?Y dần dần cảm thấy không thở nổi, bàn tay phải nắm chặt lấy ngực, hơi thở ngày càng dồn dập.
Để đảm bảo những bông hoa thêu nguyên bản sẽ phù hợp với màu sắc, Giang Từ tốn rất nhiều công sức và mãi cho đến khi mắt nàng gần như mờ đi thì nàng mới có thể hoàn thiện chiếc váy.
Khi ngẩng đầu lên, nàng mới phát hiện ra rằng Vệ Chiêu đã nằm ngủ trên bàn, mắt híp mít, dường như đã chìm vào giấc mơ sâu.
Nàng đặt đồ khâu vá xuống sau đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say, chậm rãi đặt tay phải lên má y.
Ánh sáng từ ngọn nến làm cảm xúc trong nàng dao động.
Ánh trăng thanh khiết chiếu qua cửa sổ, đêm xuân yên ả, tĩnh lặng như dòng sông nhẹ nhàng chảy.
Thi thoảng từ bên ngoài cửa có tiếng côn trùng reo rắt, mọi thứ dường như đều bình yên.
Nhưng sự bình yên ấy so với những gì nàng đã trải qua trong nửa năm vừa qua dường như hai thế giới khác biệt.
Giang Từ cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ.
Đột nhiên Vệ Chiêu nhúc nhích một chút, Giang Từ vội vã ngồi thẳng dậy nhưng sau đó nàng thấy y vẫn đang ngủ ở trên bàn, Nhưng đôi mày đẹp của y lại nhíu chặt lại tựa hồ đang gặp chuyện gì phiền não hoặc đang cố nhớ lại điều gì đó.
Bàn tay trái của y chậm rãi nắm lấy phần áo trước ngực, hơi thở dần trở nên nặng nhọc, lông mày nhíu chặt, gương mặt trắng nõn dần đỏ lên.
Trong lòng Giang Từ bất an, nàng biết y đang gặp ác mộng.
Nàng nhớ tới đêm đó y gần như phát điên trước mộ phần cho nên không dám vội vàng đánh thức y.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của y, lòng nàng chợt đau nhói, nàng nghiêng người lại nhẹ nhàng vuốt ve ngực cho y.
Mắt Vệ Chiêu vẫn nhắm chặt lại, nhẹ nhàng gọi: "Tỷ tỷ."
Y gọi rất nhẹ hết lần này đến lần khác.
Giang Từ cảm thấy nước mắt muốn trào ra, cuối cùng không kìm lòng được mà thầm gọi: "Tam gia!"Vệ Chiêu đột ngột mở mắt, ánh lửa nến chiếu vào giống như một kiếm từ hơn mười năm trước đâm vào lòng y.
Trong lòng y bất chợt trào dâng một cảm xúc thù hận mạnh mẽ.
Tỷ tỷ của y đã chết dưới ánh kiếm lạnh lẽo này, vậy thì còn điều gì mà không thể phá hủy?Trong mắt y lóe lên một tia lạnh lùng, y duỗi tay phải bóp cổ Giang Từ.
Giang Từ theo bản năng né tránh, tay y cũng chần chừ một chút sau đó nắm chặt vai trái của Giang Từ.
Giang Từ cảm nhận một cơn đau dữ dội ở vai, sợ hãi nhìn Vệ Chiêu.
Biểu tình Vệ Chiêu mờ mịt, sức lực trong tay càng siết chặt, Giang Từ mơ hồ nghe được tiếng bả vai gãy vụn, tầm mắt tối sầm, ngất đi.
Hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần tràn về, màn sương dày đặc.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ẩm từ dòng sông đến , làm ướt cả vạt áo.
Dịch Hàn chắp tay đứng bên bờ sông, phía sau gò đất là doanh trướng của hắn, mà đối diện là quân doanh của quân Hoa Triều .
Trên mặt sông theo gió nhẹ nhàng dập dờn chính là những chiến thuyền có cột buồm cao ngất đang đứng đối đầu với nhau của hai bên.
Tiếng bước chân vội vàng vang lên, tùy tùng của Tuyên Vương tiến lên, cúi đầu và nói: "Dịch tướng quân, vương gia mời ngài qua."
Dịch Hàn cúi đầu thở dài, chậm rãi quay người đi về phía dốc núi.
Khi hắn vừa bước lên đỉnh, tiếng hoan hô như động trời vang lên từ khu rừng bên dưới.
Trong đám đông, một hình bóng mặc giáp màu bạc nhảy lên, vỏ đao trong tay như chim ưng giương cánh, vỗ lên từng lớp kình khí, kích động Hoán binh bên cạnh hắn nhao nhao tránh lui.
Có hơn mười người hợp thành một đoàn thương đâm về phía người mặc ngân giáp, hắn lại nghe được ai đó hét lớn một tiếng, thân hình khẽ xoay chuyển, xoay người nhanh chóng sử dụng vỏ bao của thanh kiếm của mình để chống lại và đẩy lùi những ngọn giáo dài của họ.
Hắn đột nhiên đến trước mặt một người, chân phải đá mạnh, tên binh lính Hoàn Quốc kia ngã nhào ra phía ngoài, người mặc ngân giáp thừa cơ xông ra chỗ lỗ hổng, hắn lại quát lớn một tiếng, vỏ đao bắn lên giữa không trung.
Hắn giơ ngang tay cầm đao, đao khí đánh về phía mặt đất, bùn vàng cùng mảng cỏ bay tán loạn, lại có hơn mười người ngã về phía sau.
Người mặc ngân giáp cười dài một tiếng, bảo đao tự động rơi vào vỏ.
Tay trái hắn nắm vỏ đao, tay phải gỡ mũ giáp màu bạc trên đầu xuống, thân hình vững chắc tựa như núi, càng lộ ra vẻ hiên ngang oai hùng, cười sang sảng nói: "Còn ai không phục?"Tướng sĩ Hoàn Quốc phát ra tiếng ủng hộ rung trời, Dịch Hàn mỉm cười đi tới gần, người mặc ngân giáp xoay người nhìn thấy, cười nói: "Tiên sinh tới vừa đúng lúc, còn xin tiên sinh chỉ điểm cho Cảnh Luân một chút."