Dịch Hàn mỉm cười: "Không dám, không dám, đao pháp của Vương gia đã đạt đến đại thành, không cần lời thừa thãi của Dịch Hàn nữa ."
Tuyên Vương Vũ Văn Cảnh Luân ném bảo đao trong tay cho tùy tùng, sóng vai với Dịch Hàn đi về phía lều lớn.
Tướng sĩ Hoàn Quốc nhìn thân ảnh hai người càng ngày càng khuất bóng, tất cả đều lộ ra dáng vẻ sùng bái.
Vũ Văn Cảnh Luân cởi bỏ ngân giáp, quay đầu cười nói: "Nhàn rỗi không có việc gì nên tranh thủ ít thời gian hoạt động gân cốt cùng đám tiểu tử.
Lại khiến tiên sinh chê cười rồi."
Dịch Hàn mỉm cười nói: "Đại chiến sắp tới, giữ vững tinh thần và ý chí của các tướng sĩ là điều rất cần thiết."
Vũ Văn Cảnh Luân cười to: "Vẫn là tiên sinh hiểu rõ Cảnh Luân."
Hai người khoanh chân ngồi xuống trước một bàn trà đã được dọn sẵn, Vũ Văn Cảnh Luân rót một chén trà đưa đến trước mặt Dịch Hàn: "Mùa xuân ở miền Nam này lại quá ẩm ướt, làm cho người ta không lấy lại được tinh thần, khiến cho tướng sĩ cảm thấy có chút không thích nghi được .
Nếu không vận động, e rằng cả người sẽ bị gỉ sét mất ."
"Đúng vậy."
Dịch Hàn nói: "Vì vậy chúng ta cần phải vượt qua sông Quyên Thủy trước khi mùa lũ đến , chỉ cần chiếm được Đông Lai, ở phía nam con sông Quyên Thủy sẽ có chỗ đặt chân cho quân ta.
Nhờ vào vị trí chiến lược của 'Nhạn Minh Sơn', chúng ta có thể tấn công phía tây và lưu vực sông Tiêu, nếu lui cũng có thể giữ vững một dải dài."
Một người kéo rèm bước vào, Vũ Văn Cảnh Luân hòa nhã nói: "Đằng tiên sinh mau tới cùng xem xét."
Quân sư Đằng Thụy mỉm cười ngồi xuống: "Quan trọng nhất là phải tận dụng lúc Vương Lãng chưa kịp trở về từ Lâu Sơn, nhanh chóng mà ra tay trước."
Nói xong hắn lấy từ trong tay áo ra một phần mật báo đưa cho Vũ Văn Cảnh Luân, Vũ Văn Luân mở ra nhìn kỹ, cười lạnh một tiếng: "Hoa triều có phải thật sự không còn người dùng được hay không , vì vậy mới điều Vương Lãng trở về, thương thế của Bùi Diễm thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"Dịch Hàn lông mày nhẹ run, nhàn nhạt nói: "Vương gia muốn đối đầu với Bùi Diễm, chỉ cần có thể chiếm Đông Lai và tiến về Hà Tây, hắn dù phải bò thì nhất định cũng sẽ đến."
Vũ Văn Cảnh Luân mỉm cười: "Bây giờ nếu hắn không tới cũng tốt , chờ ta xử lý Vương Lãng xong , lại so cao thấp với hắn trên chiến trường.
Năm đó trận chiến Thành Quận, ta ở tuyến phía Tây, không thể giao phong với hắn, đây là một chuyện rất đáng tiếc."
Đằng Thụy nói: "Vương gia, cho dù là Vương Lãng cũng không thể xem thường."
"Ừm, trong lòng ta biết rõ.
Vương Lãng dù sao cũng là lão tướng sa trường, dựa theo thời gian mật báo này mà tính toán, hắn nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể chạy tới Đông Lai, chúng ta phải thừa dịp trước khi hắn chưa đến, vượt qua Dũng Thủy Hà, đánh hạ chiếm lấy được Đông Lai."
Đằng Thụy lấy bản đồ ra, đây là thứ mà mấy ngày nay Vũ Văn Cảnh Luân đã nhìn rất quen, suy ngẫm nói: "Xem ra kỵ binh không thể dùng rồi."
Dịch Hàn gật đầu: "Qua Dũng Thủy Hà, thì đó chính là địa hình núi đồi, không thể so với chúng ta khi đánh Thành Quận và Vận Châu được."
"May mắn có Đằng tiên sinh tương trợ, nên thủy binh này cùng bộ binh chúng ta cũng không kém Hoa triều."
Vũ Văn Cảnh Luân thở dài: "Võ có Dịch tiên sinh, văn có Đằng tiên sinh, hai vị văn võ hỗ trợ, phụ tá Cảnh Luân, Cảnh Luân thật sự là tam sinh thập phần may mắn!"Dịch Hàn cùng Đằng Thụy vội vàng thi lễ: "Vương gia đừng quá khách khí, đây là bổn phận của hạ quan."
Vũ Văn Cảnh Luân giơ tay ngăn cản, ánh mắt ba người một lần nữa dừng lại trên bản đồ địa hình.
Đằng Thụy chỉ về phía thượng du dòng sông Quyên Thủy: "Hai mươi năm trước, ta từng đi qua nhìn xem chỗ này, nếu như không có biến hóa gì lớn, chúng ta có thể tấn công từ nơi này, kỵ binh từ đó vẫn có thể phát huy công dụng lớn của mình."
Thấy Vũ Văn Cảnh Luân ngẩng đầu, trong ánh mắt không giấu nỗi suy nghĩ của mình, Đằng Thụy mỉm cười nói: "Tối nay ánh trăng rất sáng , không biết vương gia có nguyện ý làm mật thám một lần hay không?"Vũ Văn Cảnh Luân đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài trướng: "Tâm nguyện lớn nhất của Cảnh Luân là muốn bước chân khắp mọi miền đất nước của người Hoa Triều."
Trăng sáng sao tỏ, dòng sông chảy rói rói dưới ánh trăng, ánh sáng lấp lánh, càng làm lộ vẻ đẹp uốn lượn của nó.
Vũ Văn Cảnh Luân nhìn quanh xem ra là đã đến chỗ Đằng quân sư nói, liền xoay người xuống ngựa.
Đằng Thụy bước tới, dùng roi ngựa chỉ về phía trước: "Đại khái còn phải đi bộ nửa dặm đường nữa mới đến."
"Đi thôi."
Vũ Văn Cảnh Luân ném cương ngựa cho tùy tùng, chắp tay đi về phía trước.
Bên bờ sông Quyên Thủy, không gian yên lặng bao trùm đến hai bên bờ.
Mọi người đi dạo trên bãi cỏ, gió đêm dịu dàng thổi qua, xua tan đi vài phần ẩm ướt.
Vũ Văn Cảnh Luân chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, cười nói: "Hai năm qua ta luôn ẩn mình trong kinh thành, gần như sắp ốm vì cảm giác bí bức ."