Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 262 - Chương 262: Vũ Văn Cảnh Luân (3)

Chương 262: Vũ Văn Cảnh Luân (3)

Đằng Thụy rất hiểu hắn, mỉm cười nói: " Có lẽ núi Bạc Vân vẫn là nơi tri âm của vương gia, biết vương gia cảm thấy khó chịu, nên đã dẫn dắt ngài đến đây để có thể hòa mình với gió xuân bên bờ sông Quyên Thủy."

Dịch Hàn im lặng, với tay sau lưng, thong thả dạo bước ven sông và tự mình tụt lại phía sau.

Vũ Văn Cảnh Luân dừng bước, đợi Dịch Hàn đến gần, mơ hồ thấy trên mặt hắn có vẻ thương cảm, không khỏi nói: "Tiên sinh, có phải tiên sinh đang cảm thấy có khúc mắc về điều gì hay không? Nếu một ngày ta thật sự phải đối đầu với Bùi Diễm , liệu đây có phải là một trận chiến đầy hung hiểm hay không ?"Dịch Hàn nhìn về bờ sông đối diện, thở dài: " Cũng không hoàn toàn là khúc mắc, mà chỉ là cảm giác như được trở về với cố hương, nên bỗng dưng cảm thấy có chút xao xuyến."

Vũ Văn Cảnh Luân ra hiệu, ba người sóng vai mà đi, đám tùy tùng dắt ngựa từ xa đi theo.

Vũ Văn Cảnh Luân nhìn về phía Đằng Thụy: "Đằng tiên sinh hai mươi năm trước đã tới nơi này?""Đúng vậy.

Năm đó ta học được một thân võ công, lại phải tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh sư phụ đặt ra , không được tự ý dùng võ.

Vì vậy ta liền đi ngao du khắp thiên hạ, dọc theo dòng sông Dũng Thủy này đi qua một lần, nên vẫn còn có chút ấn tượng."

Nói đến đây trên gương mặt Đằng Thụy ẩn chứa chút phiền muộn: "Năm đó cũng là mùa này, mùa xuân vô cùng tốt, ta ở đây gảy đàn luyện kiếm , bây giờ hồi tưởng lại, thật sự như là cách một đời."

Vũ Văn Cảnh Luân thở dài: "Phong cảnh ở miễn Nam này quả thật rất tốt, nếu có thể chiếm được Hoa Triều, ta thật sự muốn mời Phụ Hoàng đi một chuyến trên vùng đất này, nhìn một chút phong cảnh nơi này…."

Trong lòng Dịch Hàn âm thầm tiếc nuối, hắn biết Vũ Văn Cảnh Luân từ lâu đã rất kính ngưỡng văn hóa Hoa Triều, cũng từng có ý định cải thiện đời sống của nhân dân, thống nhất thiên hạ.

Hơn nữa, hắn còn không ngừng nỗ lực thúc đẩy học thuyết Nho gia trong nước, hi vọng thông qua cải cách, loại bỏ những phong tục lạc hậu của dân tộc du mục để phát triển kinh tế.

Nhưng sự thật rất nghiệt ngã, hắn chỉ là một nhị hoàng tử, luôn bị những kẻ bên cạnh thái tử chèn ép, mặc dù có ý chí và hoài bão nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện.

Mặc dù Hoàng đế có chút thiên vị với hắn , nhưng chung quy vẫn bị ảnh hưởng bởi những quý tộc và quyền lực, nên nhiều ý kiến cải tiến của hắn đã bị đình trệ.

Lần này mượn Hoa triều đang trong tình trạng nội loạn, Vũ Văn Cảnh Luân cuối cùng cũng nắm giữ trọng chưởng binh quyền, thúc đẩy mười lăm vạn đại quân xuôi nam, nếu có thể chiến thắng, lấy Bắc Thống Nam, hắn mới có cơ hội thực hiện khát vọng của mình.

Nhưng nếu thất bại, chỉ sợ…Đằng Thụy mỉm cười nói: "Vương gia thực sự có tầm nhìn xa, hiện tại Hoa triều trong cảnh loạn lạc, đây quả là một cơ hội lịch sử khó có.

Chắc chắn rằng trời cao đã an bài để Vương gia hoàn thành được hoài bão của cuộc đời mình."

"Đúng vậy."

Vũ Văn Cảnh Luân dừng chân bên bờ sông, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mênh mông: "Mặc dù thiên hạ nói việc trị an hay loạn lạc, suy thịnh hay suy tàn đều do thiên ý quyết định.

Nhưng ta, Vũ Văn Cảnh Luân, quyết tâm phải tham gia vào trận chiến này, đối diện với những anh hùng hào kiệt của Hoa triều, xem ai mới là người mạnh mẽ nhất dưới màng trời đất rộng này , ai mới là người chân chính có thể thống nhất giang sơn, thu phục được lòng dân."

Dịch Hàn và Đằng Thụy liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy ý vui mừng trong mắt đối phương, nam tử trẻ tuổi trước mặt này lòng tràn đầy tự tin, hùng dũng bất phàm, có một loại khí khái quân lâm thiên hạ, khiến người ta phải tâm phục.

Đằng Thụy đi về một chỗ rừng rậm bên bờ sông phía trước, dùng chân giẫm lên mặt đất, quay đầu lại cười nói: "Trời giúp quân ta."

Vũ Văn Cảnh Luân bước lên phía trước, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, lại lấy tay nhấn một cái, nhìn về phía mặt sông , nghi hoặc nói : "Chẳng lẽ, lòng sông này."

"Đúng vậy, dọc theo dòng sông này, mọi nơi đều là bùn sâu , đầy trũng mềm xốp.

Nhưng chỉ có ở chỗ này, lòng sông có đất cứng và cao hơn so với chỗ khác.

Chúng ta chỉ cần đặt cọc gỗ vào, xây dựng một cây cầu nổi, thì binh sĩ cưỡi ngựa có thể qua sông."

Vũ Văn Cảnh Luân nói: "Tại sao lại như vậy? Hoa triều không có người biết về nơi này hay sao?"

Bình Luận (0)
Comment