Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 263: Vũ Văn Cảnh Luân (4)

Chương 263: Vũ Văn Cảnh Luân (4)

Đằng Thụy biết tâm tư của hắn từ trước đến nay đều cẩn trọng, hắn cần phải biết rõ nguyên nhân, mới có thể quyết định kế sách tiếp theo, mỉm cười nói: "Khoảng sáu mươi năm trước, bách tính hai bờ Lam Châu và Đông Lai, quyết định xây một bờ đê ở chỗ này, ngăn chặn lũ lụt.

Thừa dịp mùa đông nào đó đông hạn, vị trí nước khá thấp, hai nơi lại phái ra thủy quân tuyển, bước đầu xây dựng nền móng trước, nhưng lại bởi vì vấn đề ngân sách lúc đó không đủ để dùng nên đành phải dừng lại.

Năm thứ hai Lam Châu và Đông Lai thổ phỉ xuất hiện rất nhiều, lại gặp phải cơn đại hồng thủy, bách tính không tránh khỏi lưu lạt, dân chúng quyết định ở lại địa phương ngày càng ít, lại càng không có người nhớ đến nơi này mà nhắc tới nữa.

Lại qua nhiều năm như vậy, nền đất ấy bị chôn sâu dưới đáy sông này và tự nhiên cũng không còn ai biết về việc này nữa."

Ngừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Quân đội Hoa Triều chỉ đóng quân tại Xích Thạch Độ.

Từ việc chỗ này thiếu người canh gác, nên ta có thể đoán được bọn họ tin rằng chúng ta chỉ có thể sử dụng tàu chiến để vượt sông, không thể xây dựng cầu trên những khúc sông khác trong một khoảng thời gian ngắn nên đành buông lỏng nơi này."

Vũ Văn Cảnh Luân vẫn còn có chút nghi vấn: "Bờ sông này khá cứng, liệu có thể đóng cọc gỗ được không? Còn nữa, có thể dựng cầu nổi trong vòng một đêm được sao?"Đằng Thụy nói: "Năm đó, người dân chỉ dùng đất hơi cứng kết hợp với đá vụn để làm cho lòng sông cao thêm được một chút.

Chúng ta bây giờ chỉ cần đặt một lớp sắt bên ngoài cọc gỗ, là đã có thể đóng chúng xuống lòng sông.

Chỗ này lòng sông tương đối hẹp, cũng là lý do chính mà người dân lựa chọn để xây đập ở đây.

Vì vậy, nếu tăng cường và điều thêm nhiều binh sĩ đến đây đóng cọc, sau đó lắp cầu nổi, ước lượng khoảng nửa đêm là công việc đã có thể hoàn thành."

Dịch Hàn gật đầu nói: "Chúng ta dương đông kích tây, giả vờ muốn tấn công từ Xích Thạch Độ, thu hút toàn bộ lực lượng chính của quân Hoa Triều .

Sau đó, chúng ta sẽ cử một số binh sĩ giỏi bơi lội và có võ công cao cường từ doanh trại Phi Lang lén lút đến bờ bên kia, tiêu diệt quân Hoa Triều có khả năng tới tuần tra nhất .

Ta nghĩ chúng ta lần này có thể thành công."

Vũ Văn Cảnh Luân chắp tay lại nói: "Tốt ! Hoa quân cho rằng chúng ta phải nhờ Xích Thạch độ thì thủy quân mới phát động tấn công được , chúng ta sẽ đi qua đây bằng kỵ binh, sau đó thiêu đi doanh trại của họ, khiến họ phải đối mặt với kẻ địch cả trước lẫn sau."

Quân đoàn Hoa triều đóng quân ở phía nam dòng sông Quyên Thủy hiện tại tính toán gồm ba vạn binh mã Trường Phong rút về từ Thành Quận, cùng với binh lính còn lại từ Nguyên Vận Châu, Úc Châu và Củng An cũng như binh lính hỗ trợ từ Đông Lai và Hà Tây, tổng cộng là có đến tám vạn binh mã.

Thiết kỵ Hoàn quốc đã công phá thành quận, một đường xuôi nam, các địa phương ở Vận Châu cũng lần lượt bị đánh bại, quân đội Hoa Triều liên tiếp thối lui, cho đến khi lui đến phía nam dòng Quyên Thủy mới tạm thời dừng lại nghỉ chân.

Mặt trời chiều ngả về tây, phó tướng Trường Phong kỵ Điền Sách thể trạng tráng kiện, thân hình khôi ngô, ánh mắt lợi hại như chim ưng, đứng trên đài gác.

Nhìn thấy chiến thuyền phấp phới, quân Hoàn quân lần lượt lên thuyền, khôi giáp đầu thuyền sáng loáng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Hắn bước xuống đài canh, chỉ huy Đông Lai là Hình Công Khanh nhanh chóng tiến lại: "Điền tướng quân, bọn họ lại đánh nhau rồi, chúng ta có đi can thiệp không?"Trong lòng Điền Sách nhớ kỹ dặn dò của Ninh Kiếm Du, mỉm cười nói: "Hình tướng quân, cái này chúng ta không tiện ra mặt khuyên giải , nếu làm không tốt có khi còn phải rước họa vào thân.

Ta thấy người Hoàn Quốc hình như có dị động, chỉ sợ đêm nay bọn chúng sẽ phát động tiến công."

Lời của Hình Công Khanh mang theo sự khinh thường: "Nếu quân đội Hoàn quốc muốn chơi trò chiến tranh trên biển với chúng ta, đó chính là tự mình bỏ đi lợi thế của mình.

Hải quân Đông Lai của chúng ta không phải là thứ có thể dễ dàng bị đánh bại."

Hắn kéo Điền Sách lại: "Vận Châu và Củng An đang đổ lỗi cho nhau, hiện tại đã động đến đao, ngài là người có quân chức cao nhất ở đây, cũng không thể không quan tâm."

Điền Sách thầm mắng trong lòng: Tên Hình Công Khanh nhà ngươi, ngươi bảo ta đón lấy củ khoai lang phỏng tay này để tranh công với chủ tử nhà ngươi, làm như ta không biết tính toán trong lòng của ngươi ư?!Hắn cười khổ nói: "Làm sao quản được? Sư huynh của Lưu phó tướng đã chết dưới đao của sư thúc Tạ phó tướng, bất kỳ mối thù hận nào, e rằng chúng ta không thể hóa giải."

Rồi thêm: "Dù có Nghị Sự Đường ra mặt, cũng không thể giải quyết .

Chúng ta chỉ có thể đứng bên lề mà xem thôi."

Hình Công Khanh thở dài: "Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ trước khi quân của Hoàn quốc tấn công, chúng ta đã tự giết nhau mất."

Bình Luận (0)
Comment