Ánh mắt của Điền Sách lướt qua bờ bên kia, bỗng nảy ra một ý tưởng, hắn suy tư một lúc , rồi nói: "Nếu đã đến nước này, ta sẽ đi làm người trung gian giữa hai bên.
Nhưng vì hai vị này có rất nhiều thuộc hạ, ta cần phải mang thêm quân mã.
Nơi này, ta đành giao cho Hình thống lĩnh quản lý.
Nếu quân Hoàn quốc tấn công, Hình thống lĩnh hãy thổi còi báo hiệu, ta sẽ trở lại ngay lập tức."
Trong lòng Hình Công Khanh thầm vui vẻ, vội nói: "Điền tướng quân cứ yên tâm rời đi, tranh thủ giải quyết xong rồi trở về."
Hình Công Khanh thấy Điền Sách mang theo nhân mã rời đi, cũng có chút lo sợ chiến của quân đội Hoàn Quốc đánh tới, lệnh cho thủ hạ nâng cung lên, hỏa tiễn chuẩn bị, lại kiểm tra một chút các máy ném đá được đặt ở đầu thuyền, mới thoáng an tâm hơn một chút.
Nghe được nửa dặm phía sau truyền đến tiếng ồn ào rung trời cùng tiếng binh khí, Hình Công Khanh âm thầm đắc ý.
Các binh sĩ đóng tại Vận Châu và Úc Châu đã sớm bất hòa, đoạn thời gian trước các môn phái trả thù lẫn nhau nảy sinh mâu thuẫn càng thêm kịch liệt.
Chủ tử Trang Vương nhà mình đã sớm hạ lệnh cho mình không được dính líu vào trong đó, nhưng phải nghĩ được biện pháp làm cho Trường Phong kỵ chịu thiệt.
Lần này Điền Sách đi điều hòa, chắc chắn sẽ châm dầu vào lửa, nếu xảy ra chuyện gì, nói không chừng tám vạn nhân mã này sẽ do hắn quản lý.
Hắn đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng pháo từ bên kia sông vang lên, tiếng kèn cao vút, hơn mười chiến thuyền tận dụng bóng tối mờ mịt lao tới.
Hình Công Khanh xuất thân từ thủy quân, nên không hề hoảng loạn, chỉ truyền lệnh cho đội quân dàn thế trận chuẩn bị đón địch.
Binh sĩ thủy quân Đông Lai được trang bị cung tên hùng mạnh, tất cả đều hơn tám mươi vạn mũi tên.
Họ bôi dầu lên mũi tên, căng cung mạnh mẽ, giữ lửa ở bên cạnh, chỉ cần chờ thuyền của binh lính Hoàn quốc tiến gần thêm một chút, liền xuất tên mà bắn.
Tiếng kèn dài vang trên bầu trời sông Quyên, cùng với tiếng kèn, hỏa tiễn bay vút khắp nơi.
Sau cơn mưa tên là những viên đá từ máy ném bay ra, tạo ra những vũng nước cao, ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên của đội quân Hoàn Quốc.
Chiến thuyền Hoàn quốc lui về phía sau một chút, không bao lâu lại lần nữa đánh tới.
Hình Công Khanh thấy lần này địch nhân thế tấn công dũng mãnh, vội vàng sai người lên đài cao thổi kèn hiệu khẩn cấp, đánh trống trận hy vọng Điền Sách dẫn theo quân kịp thời chạy về hỗ trợ.
Điền Sách đứng trên một gò núi nhỏ, quan sát cuộc chiến ở dưới chân núi , lại nhìn về phía bờ sông.
Hắn không kìm được mỉm cười , nói: " Truyền lệnh, để các huynh đệ ở trong rừng nghỉ ngơi thật tốt, lắng nghe tiếng kèn lệnh của quân ta, bất cứ lúc nào cũng có thể rút về hướng bờ sông."
Hình Công Khanh thấy Điền Sách chậm chạp không mang binh trở về tiếp viện, đội quân Hoàn Quốc lại tấn công một lúc lại mạnh hơn nữa , không kìm được có chút hoảng loạn, thuộc hạ vội vàng chạy tới: "Thống lĩnh, bên kia đến giờ vẫn còn đánh, chết không ít người, một mảnh hỗn chiến, đám thuộc hạ vẫn tìm không thấy Điền tướng quân đâu."
Hình Công Khanh như rơi vào bế tắc, chỉ có thể tiếp tục chỉ đạo đội quân dốc hết toàn lực phòng thủ, hi vọng sẽ đủ sức chống trả cho đến khi quân viện trợ tới.
Cuộc chiến kéo dài suốt nửa đêm.
Đội thuyền của nước Hoàn luân phiên tấn công, nhưng họ có không có vẻ vội vàng gì .
Cả hai bên trao đổi mũi tên dưới bầu trời đầy ánh lửa, cuộc chiến giữa hai bên vẫn tiếp tục mà không có dấu hiệu dứt.
Đằng Thụy đã sớm nhìn thấy tinh tượng, hắn cố ý chọn một đêm mây dày đặc , trời không mây không sao để tấn công.
Khi thấy chiến thuyền di chuyển về bờ bên kia, Dịch Hàn tỏ ra nghi ngờ.
Vũ Văn Cảnh Luân cười và nói: "Dịch tiên sinh, xin mời nói."
"Vương gia, thứ cho Dịch Hàn lắm mồm, Đằng Thụy không phải là người mà ta có thể hoàn toàn tin tưởng được."
Vương Văn Cảnh Luân nâng tay phải lên, ngăn lời của Dịch Hàn: "Đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng."
Hắn chắp tay đi về phía trước, Dịch Hàn đuổi theo, nghe kèn lệnh vang lên, Vũ Văn Cảnh Luân thở dài: "Năm năm trước, ta vô tình gặp được Đằng Thụy ở kinh, liền dẫn hắn vào vương phủ, coi là phụ tá đắc lực, không so đo hắn xuất thân từ Hoa Triều hay là từ đâu , tiên sinh có biết nguyên nhân là vì sao không?""Hạ quan không biết, xin vương gia chỉ giáo."
"Bởi vì, hắn có khát vọng của hắn."
Vũ Văn Cảnh Luân chầm chậm nói: "Hắn tuy là người của hoa Triều, nhưng lại hi vọng Nam Bắc thống nhất, dân tộc dung hợp, càng hy vọng tài hoa của hắn sẽ được trọng dụng.
Một nhân tài như hắn, chỉ cần là nơi có thể để tài năng của hắn được phát huy, chắc chắn sẽ không khiến cho ta phải thất vọng."