Thôi Lượng đi ra từ trong chỗ để y thư, cầm theo một chồng giấy tờ, người nô bộc cầm dù che mưa, cả hai đi qua một con đường nhỏ, vượt cổng cung , đi về phía Hoằng Đức Điện.
Con đường đá dưới chân giờ đây đã bị ướt sũng bởi những cơn mưa, cho ra một màu xanh nâu đậm.
Thôi Lượng nhìn vào những giấy tờ trong tay, cảm thấy có chút lo âu, chờ cho đến khi một bóng người mặc cẩm bào màu trắng xuất hiện trước mắt , hắn mới lấy lại tinh thần.
Nô bộc nhìn thấy người trước mặt, giật mình cúi đầu thi lễ: "Vệ đại nhân."
Vệ Chiêu nhìn Thôi Lượng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thôi Lượng mỉm cười nói: "Vệ đại nhân, thứ cho tiểu nhân vẫn đang còn cầm tấu chương trong tay, không tiện hành lễ."
Vệ Chiêu để tay trong tay áo, cũng không nói gì, ánh mắt dừng lại trên mặt Thôi Lượng , một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: "Thôi Trạng Nguyên?""Không dám, " Thôi Lượng nhẹ nhàng cúi đầu trả lời."
Nghe nói Thôi Trạng Nguyên y thuật rất cao siêu, Vệ mỗ có một việc muốn xin chỉ giáo."
Vệ Chiêu lời nói hơi mơ hồ, người nô bộc kia nghe vậy nhanh chóng lấy tấu chương trong tay Thôi Lượng, rồi lui ra xa.
Mưa phùn mờ mịt, Thôi Lượng nhìn đôi mắt phượng lấp lánh tựa như sao băng nhưng lại lạnh như tuyết kia, mỉm cười nói: "Vệ đại nhân xin cứ nói , phàm là việc Thôi mỗ biết tuyệt sẽ không giữ lại."
Vệ Chiêu híp mắt lại, trầm mặc thật lâu, chậm rãi mở miệng: "Bị nứt xương, làm sao có thể nhanh chóng khỏi hẳn?""Xin hỏi Vệ đại nhân, vết nứt ở nơi nào? Vì sao lại nứt ra?""Ngoại lực gây nên, xương bả vai nứt ra một nửa."
"Đã từng dùng thuốc chưa?""Dùng qua, nhưng không có hiệu quả, người bệnh lại còn có chút đau đớn."
Thôi Lượng suy nghĩ một lúc, nói: "Ở đây ta có một phương pháp, cả uống lẫn bôi lên, nếu Vệ đại nhân tin tưởng Thôi mỗ, có thể dùng thử."
Vệ Chiêu lướt qua bên cạnh hắn, giọng nói rõ ràng truyền vào tai Thôi Lượng: "Đa tạ Thôi Trạng Nguyên, ta sẽ nhanh chóng phái người tới lấy phương thuốc."
Thấy Vệ Chiêu lạnh lùng tiến đến, Ngụy Ngũ thẩm không khỏi run lên một cái, cười khẽ nói: "Cô nương vừa mới ngủ."
Vệ Chiêu dừng bước trước cửa phòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay vẫn còn đau lắm à?""Buổi chiều hình như có hơi đau hơn một chút, nhưng sau khi uống thuốc giảm đau mà công tử cho, có vẻ đã đỡ hơn nhiều.
Buổi tối ăn cũng ngon, trò chuyện một lát với tiểu nhân, mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi."
Vệ Chiêu nhẹ "Ừm" một tiếng.
Ngụy Ngũ thẩm cũng là người giỏi về quan sát sắc mặt người khác, vội lui vào phòng bếp, không dám đi ra nữa.
Vệ Chiêu đứng lặng yên tại cửa phòng khá lâu, nghe thấy tiếng hít thở bên trong phòng thật nhẹ nhàng , xen lẫn có chút yếu đuối, cuối cùng cũng đưa tay phải ra, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Trong phòng cũng không có ánh nến, trong bóng tối, hắn như u linh bay tới trước giường, nhìn khuôn mặt đã có chút tiều tụy kia, tay phải khẽ run.
Bên ngoài cửa sổ, một tia sáng của ánh trăng mỏng manh đang chiếu lên gò má trái của Giang Từ.
Thấy nàng khẽ chau mày, khuôn mặt hiện cũng không còn nét tươi tắn như xưa, Vệ Chiêu cảm thấy lòng mình như bị ai siết chặt lại một chút , từ từ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng.
Da thịt dưới ngón tay bóng loáng như tơ lụa, như tuyết liên thanh lương, cảm giác chưa bao giờ có khiến Vệ Chiêu rung động trong lòng một hồi, ngón tay liền có chút run rẩy.
Giang Từ động nhẹ một cái, Vệ Chiêu giật mình, vội vã rút tay phải lại.
Nhưng Giang Từ chỉ thì thào gọi: "Sư phụ!" Lại không có động tĩnh gì nữa.
Vệ Chiêu ngồi trong bóng tối mãi đến nỗi không còn sức lực để chạm vào nơi mát lạnh kia nữa.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng lan tỏa.
Nhìn thấy Ngụy Ngũ Thẩm đem chén cháo vào, Giang Từ dùng tay phải tựa vào đầu giường, ngồi dậy và cười nói: "Đa tạ Ngũ Thẩm."
Ngữ khí Ngụy Ngũ thẩm mang theo thương tiếc: "Đứa nhỏ này, sao lại khách khí như vậy?"Giang Từ nhận lấy chén cháo, đặt ở trước người mình, dùng lấy cái thìa, nâng lên chén cháo thịt lên ăn.
Nhìn thấy nàng ăn rất ngon miệng , Ngụy Ngũ thẩm thầm thở dài, đứng yên ở một bên.
Giang Từ đưa chén cháo đã hết cho Ngụy Ngũ Thẩm , nói: "Đêm qua trời có chút nóng, ta nhớ là đã đá tụt cái chăn, lại làm phiền Ngũ Thẩm phải đắp lại cho ta."
Ngụy Ngũ thẩm sửng sốt, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Đêm qua, công tử vẫn canh giữ ở chỗ này, là do hắn đắp lại giúp cô nương".
Giang Từ sửng sốt, trong lòng không nói ra được cảm giác gì, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Hắn đâu rồi?""Trời tờ mờ sáng mới đi, để lại mấy viên thuốc, nói là mời đại phu ở phía Tây trong vườn kê đơn, cô nương chắc chắn sẽ thích uống thuốc của hắn kê."
Giang Từ ngẫm nghĩ một lát, mừng rỡ nói: "Nhanh, làm phiền Ngũ thẩm, đem thuốc đun xong, lấy đến ta uống."
Vệ Chiêu thần sắc lạnh nhạt, thay đổi áo bào, Dịch Ngũ đi vào, ghé vào lỗ tai nói: "Tam gia, nửa canh giờ trước, có quân tình khẩn cấp truyền vào cung, hiện tại các đại thần đều đã vào cung hết rồi."