Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 271 - Chương 271: Nghe Dây Cung Biết Ý (4)

Chương 271: Nghe dây cung biết ý (4)

Hai tay Vệ Chiêu dừng trước ngực, lại chậm rãi buộc lại dải lụa, nói: "Có thấy rõ là từ bên nào truyền đến không?"Sắc mặt Dịch Ngũ có chút ngưng trọng: "Phương Bắc tới, thuộc hạ nhìn thấy rõ ràng, trên tử trượng treo linh vũ màu đen."

Vệ Chiêu trầm mặc một lát, lạnh lùng cười: "Xem ra, lại có đại tướng tử trận rồi."

Dịch Ngũ có chút sầu lo: "Nhị Hoàng Tử của Hoàn quốc này cũng quá lợi hại."

Vệ Chiêu lại cởi ngoại bào ra, ngồi vào trong ghế, thản nhiên nói: "Ngươi về cung trước, nếu như Hoàng thượng có hỏi đến , ngươi cứ nói mấy ngày nay mưa dầm liên miên, vết thương của ta có chút đau nhức , nên không thể vào cung thỉnh an được."

Dịch Ngũ gật đầu, quay người rời đi.

Vệ Chiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, quản gia nhẹ nhàng bước vào, bẩm báo: "Chủ nhân, có người đứng ở cổng nhà, muốn gửi một món đồ cho ngài."

Thấy Vệ Chiêu không mở mắt, ông tiến lại gần, nói nhỏ: "Người đó nói là từ phủ của Bùi Tướng truyền đến, còn đưa ra lệnh bài của Trường Phong vệ nữa."

Vệ Chiêu đột nhiên mở hai mắt ra, quản gia cầm áo choàng lông cáo trong tay dâng trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Người đến truyền lời, , Bùi Tướng phân phó, đưa áo choàng lông cáo này đến cho chủ nhân.

Nói lông hồ này là vật hắn yêu quý nhất , vẫn cất giữ trong nhà tranh, không nỡ dùng.

Hiện tại nghe nói chủ tử bị thụ thương, nên có chút lo lắng, tạm thời đưa cho chủ nhân dùng trước, đợi đến khi hắn về lại kinh thành sẽ lấy lại."

Giang Từ thấy Ngụy Ngũ Thẩm đang ngồi dưới hành lang chọn rau, nâng áo ngoài của mình lên để ra ngoài.

Ngụy Ngũ thẩm ngẩng đầu nhìn thấy, vội đứng dậy sửa sang lại quần áo cho nàng, nói: "Công tử đã phân phó, không cho cô nương đi lại nhiều."

Giang Từ bĩu môi: "Cũng không phải chân gãy, tại sao không thể ra ngoài đi dạo một chút? Nằm trong mấy ngày này, làm ta buồn muốn chết."

Nàng ngồi trên ghế trúc, nhìn về phía rừng đào bên cạnh gian nhà gỗ, giọng nói đầy phiền muộn: "Năm nay hoa đào rơi sớm, phải đợi sang năm mới có hoa đào để ngắm."

Ngụy Ngũ thẩm cười nói: "Thân thể cô nương không tốt, nếu có thể ra ngoài đi lại, Hồng Phong Sơn hiện tại đang là mùa mà hoa đào nở đẹp nhất."

"Thật sao?" Giang Từ cười nói: "Nhà Ngũ thẩm cũng ở tại Hồng Phong Sơn sao?"Ngụy Ngũ Thẩm không dám tiết lộ nhiều, lập tức chuyển đề tài nói : "Sau khi cô nương uống liều thuốc này, cảm thấy trong người như thế nào?""Không đau, vẫn là Thôi đại ca đáng tin cậy."

"Xem ra công tử đã bỏ ra không ít tâm tư để chăm sóc cho cô nương."

Giang Từ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Ngụy Ngũ Thẩm cũng là người có kinh nghiệm, từ sớm đã nhận ra có điều gì đó không ổn giữa vị công tử có khuôn mặt sát nhân và cô gái này.

Nghĩ đến tính mạng của con dâu và cháu trai vẫn còn đang nằm trong tay người khác, bà nhanh chóng thay đổi suy nghĩ , mỉm cười nói: "Theo ta thấy , cô nương cũng không nên giận công tử.

Ngài ấy rất quan tâm đến cô nương, quan tâm đến mức luôn đặt cô nương ở trong lòng.

Về vết thương này."

Giang Từ lắc đầu: "Ta cũng không phải trách hắn ta làm ta bị thương.

Xưa nay hắn vốn là có bệnh, trong ác mộng vô ý làm người khác bị thương, cũng không phải là lần đầu ta thấy .

Chuyện của ta và hắn , Ngũ thẩm vẫn là không biết thì tốt hơn."

Ngụy Ngũ Thẩm thở dài: "Cô nương cũng là người hiểu chuyện, sao lại không thấy rõ tâm ý của công tử? Hắn đêm qua đây, nếu cô nương tỉnh lại, hắn sẽ canh giữ ở bên ngoài cửa sổ, còn nếu cô nương đã ngủ rồi, hắn sẽ ở trước giường mà chăm sóc."

Giang Từ không muốn Ngũ thẩm biết quá nhiều, nàng sợ bà sẽ bị Vệ Chiêu diệt khẩu, vội ngắt lời bà: "Hắn nào có hảo tâm như vậy, bất quá ta vẫn còn có chỗ hữu dụng, không thể chết mà thôi."

Ngụy Ngũ thẩm chỉ mong nói động được đến vị cô nương này, để cho công tử như sát thần kia trong lòng cao hứng thêm một chút, nhanh chóng thả mình trở về nhà, vì vậy không ngừng liên miên nói:"Công tử mặc dù không nhiều lời, nhưng nhìn ra được là đang săn sóc người, nhìn vườn này, gia thế tự cũng nhất đẳng, nếu bàn về tướng mạo, ta thấy, ngoại trừ cái gì đồn đại ngoài kia là "Phượng Hoàng Vệ Tam Lang", chỉ sợ trên đời không ai sánh bằng được so với công tử ."

Nghe bà nhắc đến "Phượng Hoàng Vệ Tam Lang" trong giọng nói có chút khác thường, trong lòng Giang Từ hơi động, cười nói: "Ta luôn nghe người ta nhắc tới "Phượng Hoàng" Vệ Tam Lang, nói hắn có dung mạo vô song, không biết rốt cuộc là người phương nào, dù sao cũng phải gặp một chút mới tốt."

Ngụy Ngũ thẩm vội nói: "Cô nương chớ có tâm tư này, kẻ như hắn chỉ là người ti tiện và bẩn thỉu, không đáng để làm bẩn đôi mắt của cô nương."

"Hắn không phải là người quyền quý đương triều sao? Sao lại là tiểu nhân ti tiện dơ bẩn rồi?" Giang Từ kinh ngạc nói.

Ngụy Ngũ thẩm hừ một tiếng: "Cái gì mà quyền quý đương triều, còn không phải chỉ là" Thỏ nhi gia", giả danh giả nghĩa để dùng sắc đẹp phục vụ Hoàng đế thôi sao."

Bình Luận (0)
Comment