Một lúc lâu không nghe Giang Từ đáp lại, Ngụy Ngũ Thẩm nghiêng đầu nhìn qua, thấy Giang Từ có vẻ lơ đãng, vội vã đặt tay lên gò má của mình: "Nhìn miệng lưỡi ta này, thật là thô tục, cô nương cứ coi như là chưa từng nghe thấy gì đi."
Giang Từ rời xa gia đình, lưu lạc chốn giang hồ, mặc dù thời gian chưa lâu, nhưng đã từng nghe người đời mắng "Thỏ nhi gia".
Nàng không hiểu rõ từ này, nhưng cũng biết đó là người đàn ông đáng khinh nhất, bị mọi người coi thường.
Trong lòng nàng có vô số trận sóng vỗ nổi loạn, nhìn về phía Ngụy Ngũ Thẩm, thong thả hỏi: "Cái gì là Thỏ nhi gia? Vệ Tam Lang là Thỏ nhi gia à?"Ngụy Ngũ thẩm cười khan nói: "Cô nương đừng hỏi, nói ra thật là khó nghe."
"Làm phiền Ngũ thẩm đem lời nói rõ ràng, con người ta, nếu như lòng hiếu kỳ, nếu như có chỗ còn chưa hiểu rõ, cái gì thuốc cái gì mà cơm, đều ăn không hết được."
Ngụy Ngũ Thẩm không còn cách nào khác, đành nói: "Cô nương là phận nữ nhi trong sạch, tất nhiên là không rõ 'Thỏ nhi gia' là gì? Vệ Tam Lang xuất thân từ lò Luyện Đồng, nghe nói khi mười tuổi đã vào phủ Khánh Đức Vương, mười hai tuổi được Khánh Đức Vương biếu không cho hoàng thượng.
Hắn trời sinh sắc đẹp, lại giỏi trong việc nịnh bợ, nghe đồn hoàng thượng rất sủng ái hắn.
Đã có năm sáu năm không sủng hạnh ai khác, do đó hắn mới có địa vị như ngày nay."
Tay phải của Giang Từ nắm chặt vạt áo, kinh hãi đến nỗi không thốt nên lời.
Thì ra , người đàn ông kiêu ngạo như Phượng Hoàng kia, vị giáo chủ Tinh Nguyệt giáo có vẻ như thiên thần kia, người luôn nhớ đến người thân trong cô đơn kia , hóa ra hắn ta chính là.
Luyện Đồng, chính là sự sỉ nhục của tộc nhân Nguyệt Lạc, vì họ luôn bị thế nhân xem thường, đến cùng, hắn phải làm chuyện ti tiện hạ lưu như thế nào, lại còn phải chịu khuất nhục như thế?Mấy năm nay, hắn làm sao mà chịu đựng nổi? Hắn gánh lấy sự phỉ nhổ và xem thường của thế nhân, cô độc bước trên con đường gian khổ này, phải trả giá bao nhiêu? Cái tâm kia của hắn, phải kiên cường như thế nào đây?Xa xa trông thấy Vệ Chiêu vào vườn, Ngụy Ngũ thẩm vội kéo vạt áo của Giang Từ: "Cô nương, công tử tới."
Nói xong bưng lên giỏ rau lên, nhanh chóng trốn vào trong phòng bếp.
Hai tay Vệ Chiêu chắp sau lưng, tựa như mây trôi chậm rãi tới gần, còn Giang Từ chỉ đang ngồi trầm trồ khen ngợi.
Vệ Chiêu nhìn Giang Từ một hồi lâu, giọng điệu lạnh lùng: "Ngũ Thẩm."
Ngụy Ngũ Thẩm vô cùng sợ hãi, từ trong phòng bếp vội vàng đi ra.
Giang Từ vội nói: "Chẳng liên quan gì đến Ngũ Thẩm, là ta tự ý ra đây."
Nói xong nàng đột ngột đứng dậy, chạy vào phòng, nằm trên giường, tay phải kéo chăn lên, che lại khuôn mặt mình.
Những điều mà người dân Nguyệt Lạc Sơn , cùng với sự khinh bỉ trong ánh mắt của Ngũ Thẩm, trong đêm đen yên lặng trong khu rừng đào, những thứ này đều khiến nàng không có cách nào vén chăn lên để nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đó của hắn.
Giọng Vệ Chiêu lạnh như băng truyền đến: "Ra đây!"Thấy Giang Từ không phản ứng, hắn chậm rãi nói: "Ngũ thẩm, kéo nàng ra."
Giang Từ bất đắc dĩ, chậm rãi gấp chăn lên nhưng vẫn không mở mắt ra : "Ta cần phải nghỉ ngơi rồi, Tam gia, xin mời ngài ra ngoài."
Vệ Chiêu phất ống tay áo một cái, cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Giang Từ cả kinh, mở mắt ra, thấy hắn chậm rãi đi về phía trước giường.
Nàng vội vàng quay người vào phía trong, nhưng lại vô tình chạm vào vết thương ở vai, không khỏi phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Vệ Chiêu bước nhanh chóng bước tới đỡ nàng dậy, thấy trong mắt nàng rưng rưng như sắp khóc , giọng điệu hắn liền hòa hoãn hơn một chút: "Xem ra thuốc của Thôi Tử Minh cũng không thật sự có tác dụng."
Giang Từ vội nói: "Thuốc vẫn có tác dụng, ta đã không còn đau nữa, đa tạ Tam gia đã quan tâm."
Đây là lần đầu tiên sau khi bị Vệ Chiêu làm bị thương, Giang Từ mới nói chuyện với hắn bằng một giọng điệu mềm mại như thế .
Vệ Chiêu chốc lát không biết phải nói gì.
Giang Từ cúi đầu, lưỡng lự một hồi lâu mới thong thả nói: "Tam gia, thương thế của ta tốt hơn rất nhiều, sau này ngài không cần ngày nào cũng tới thăm ta."
Vệ Chiêu im lặng không nói gì.
Giang Từ tiếp tục cúi đầu nói: "Tam gia, ta biết, ngươi là vô tình làm ta bị thương, ta cũng không có trách ngươi.
Hiện tại ta chỉ là tay trái không động đậy được, ngươi hãy thả Ngũ thẩm đi đi."
Sau một hồi lâu mà không nghe thấy Vệ Chiêu đáp lại, Giang Từ không kìm lại được ngẩng đầu lên nhìn , nhưng lại bị ánh mắt của hắn nhìn đến khiến nàng không khỏi quay mặt đi hướng khác.
Trong phòng một mảnh yên lặng khó chịu, Giang Từ đang có chút kinh hãi, Vệ Chiêu chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh như băng: "Ta không phải tới thăm ngươi, chỉ là đến để tặng cho ngươi một thứ."
Giang Từ gượng cười nói: "Nơi này có ăn có uống, không thiếu thứ gì cả."
Chưa kịp nói hết câu, Vệ Chiêu đã ném một tảng lông cáo ra trước mặt nàng.