Giang Từ cúi đầu nhìn áo lông cáo, nửa ngày mới nhận ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Hắn trở về kinh thành rồi à?"Vệ Chiêu híp mắt lại, con ngươi không ngừng quan sát, ánh mắt lại sắc bén vô cùng, nhìn chằm chằm vào Giang Từ, lạnh lùng nói: "Cái áo lông cáo này, ngươi nhận ra là của ai à?"Giang Từ biết không thể chối cãi, chỉ còn cách gật đầu: "Đúng vậy.
Chiếc áo lông cáo này là thứ mà ta đã mặc khi còn ở Trường Phong sơn trang."
Vệ Chiêu hơi chấn động nhưng lại từ từ bình tĩnh lại, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười, làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần của hắn, tà mị quỷ dị không nói nên lời, khiến cho Giang Từ không dám nhìn thẳng.
Gió từ ngoài cửa sổ xuyên vào, thổi cho tóc đen Vệ Chiêu nhẹ nhàng bay lên.
Hắn từ từ cúi người cầm lên áo lông cáo lên , hừ nhẹ một tiếng, lại lắc đầu, cuối cùng cười ra tiếng: "Tướng Quân ơi là Tướng quân, ngươi bảo ta, nói gì với ngươi thì mới tốt đây!"Bên trong Duyên Huy điện, Hoàng đế lạnh lùng quan sát các quan vương trong điện, ánh nhìn chợt dừng lại trên người Đổng học sĩ một tắc khắc, rồi lại di chuyển đi.
Đổng học sĩ dường như già đi rất nhiều, cả hai chân cũng có phần run rẩy.
Thái tử không nỡ, bước lên đỡ cánh tay phải của ông, Hoàng Đế thở dài, nói: "Mang ghế cho Đổng Khanh lại đây."
Thái tử dìu Đổng học sĩ đến ghế ngồi xuống, Hoàng đế hòa nhã nói: "Đổng Khanh vẫn không nên quá bi thương, Vương Lãng là vì nước mà quên thân, trẫm sẽ tự khắc phong hầu tước vị cho người nhà của hắn."
Đổng học sĩ nhớ tới đích thê chỉ có một đệ đệ này, cũng nhớ tới mình mất đi cánh tay phải trọng yếu nhất trong quân doanh , trong lòng đau khổ đến nỗi không nói nên lời tạ ơn với Hoàng Đế.
Tĩnh Vương biết thời cơ đã đến, tiến lên một bước, cung kính nói: "Phụ hoàng, hiện nay Hà Tây phủ đang trong tình trạng khẩn cấp, toàn bộ dựa vào Điền Sách liều mình phòng thủ.
Cần phải nhanh chóng điều quân tới Hà Tây hỗ trợ."
Binh bộ Thượng Thư Thiệu Tử nói: "Hoàng thượng, trước mắt xem ra, Hoàn quân càng cường thế hơn rất nhiều so với trước đây, chúng ta phải rút chút binh lực từ Lâu Sơn ra trợ giúp cho Điền Sách."
Đại học sĩ Ân Sĩ Lâm nhìn về phía Thái tử, nói: "Việc điều quân là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là cần phải có tướng lĩnh có khả năng đối phó với Vũ Văn Cảnh Luân, một mình Điền Sách e rằng là chưa đủ."
Hoàng đế lâm vào trầm tư, Tĩnh Vương liếc mắt ra hiệu với Thiệu Tử, Thiệu Tử hiểu ý, cẩn thận nói: "Hoàng thượng, không biết thương thế của Bùi Tướng quân hiện nay như thế nào, nếu hắn có thể xuất chiến, thống lĩnh Trường Phong Vệ, ngược lại đây có thể là khắc tinh của đội quân Hoàn quốc kia."
Ân Sĩ Lâm nhìn qua Đổng Học Sĩ, nói: "Trước mắt xem ra, cũng chỉ có Bùi Tướng mới có thể gánh vác trọng trách này."
Ngón tay phải của Hoàng đế gõ nhẹ lên long kỷ, nhưng không lên tiếng.
Vương Lãng chết, Cao Thành thất trận, Thái tử và Trang Vương đều không tiện nói chuyện, trong điện trở nên yên lặng.
Hoàng đế có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nửa ngày, thản nhiên nói: "Trẫm tự có chủ trương."
Đào Nội Thị theo sau Hoàng đế tiến vào Noãn các, giúp hắn thay long bào, thấy thần sắc của hắn có chút không được tốt, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng có muốn uống chút canh sâm không?"Trong lòng Hoàng đế đang rối rắm, định quay lại mắng chửi , lại thấy Vệ Chiêu từ từ bước vào, vẫy tay nhẹ nhàng, cho Đào Nội Thị rút lui.
Vệ Chiêu cầm chén canh sâm trên bàn, mỉm cười nhẹ nhàng, Hoàng đế quay mình đi chỗ khác.
Vệ Chiêu thở dài nhẹ, cái thìa kêu lên tiếng, rồi tự mình uống hết chén canh.
Hoàng đế quay đầu lại, Vệ Chiêu cười như không cười, liếc xéo Hoàng đế: "Tam Lang lúc nào cũng nghĩ đến chuyện có thể chia sẻ ưu phiền cho Hoàng thượng, chỉ hận là thân thể này vẫn còn chưa đủ tốt, nhìn một chén canh sâm này đi, thần cả gan suy nghĩ có thể nhanh một chút khiến thân thể này phục hồi được không."
Hoàng đế cười, Vệ Chiêu liền dâng chén trà lên.
Hoàng đế uống xong thì nhẹ nhàng nói : "Vẫn chỉ có ngươi là trẫm cảm thấy yên tâm, những tên thần tử còn lại không một ai khiến trẫm an lòng cả."
"Hoàng thượng có phải vẫn đang lo lắng về việc quân đội Hoàn quốc xuôi Nam xâm lược hay không?" Vệ Chiêu nhìn giấy tờ trên bàn, bình tĩnh nói.
Hoàng đế nhẹ "Ừm" một tiếng, đi tới ghế ngồi xuống, khép hai mắt lại, nói: "Ngươi là người hiểu chuyện, tình hình trước mắt, không thể không khiến Bùi Diễm lại tiếp tục trọng chưởng binh quyền, nhưng vạn nhất hắn…"Vệ Chiêu nhẹ nhàng tới gần, xoa nhẹ hai vai cho hắn, ung dung nói: "Hoàng thượng cũng biết, Tam Lang và Tướng Quân xưa nay mặt mũi bất hòa, ta cũng không ưa vẻ kiêu ngạo của hắn.
Nhưng bình tâm mà nói, nếu nói lĩnh binh tác chiến, thì Hoa triều không có kẻ nào có thể sánh được bằng hắn."
Hoàng đế cảm thấy thoải mái, mỉm cười và vỗ nhẹ tay Vệ Chiêu: "Lời của ngươi thật đúng là rất công tâm."