Vệ Chiêu không nói gì, Ngụy Ngũ thẩm thở dài: "Công tử, ngài vẫn nên đi vào khuyên giải một chút, cô nương nhất định có tâm sự.
Gió đêm thổi qua tóc dài rủ xuống bên tai Vệ Chiêu, lướt qua gò má hắn.
Hắn chợt nhớ tới buổi sáng hôm đó, khi hắn phụ nàng, chạy tới Lạc Phượng bãi, lúc đó mái tóc dài của nàng cũng vì thế mà lướt qua gò má của hắn .
Nỗi phiền muộn nhàn nhạt lan tràn trong lòng, cuối cùng cũng nhấc chân lên, chậm rãi đi vào trong phòng.
Nàng ngồi đối diện cửa sổ, chiếc váy dài màu hồng như đóa hoa đào đang nở rộ, tóc đen xõa rối bù, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng.
Vệ Chiêu nhìn nàng, sau đó lại nhìn đến chiếc áo lông cáo được để lỏng lẻo trên giường bên cạnh nàng, ánh mắt của hắn chợt căng thẳng, rồi ho nhẹ một tiếng.
Giang Từ quay đầu nhìn Vệ Chiêu, sau đó lại quay đi, thấp giọng nói : "Hắn sắp đến kinh thành rồi có đúng không?"Vệ Chiêu nhìn ra cửa sổ tối đen như mực, bình thản đáp: "Tính toán một chút, ngày mai hắn sẽ đến."
Giang Từ mỉm cười, Vệ Chiêu nghe trong tiếng cười của nàng có chút trào phúng, thêm cả nỗi thương xót không nói nên lời, lại nhìn về chiếc áo lông cừu, trong lòng ngấm ngầm hiểu ra, cuối cùng không kiềm chế được mà cười thành tiếng.
Giang Từ lườm hắn một cái: "Ngươi cười cái gì?"Vệ Chiêu đáp: "Vậy ngươi cười cái gì?"Khuôn mặt Giang Từ có chút xao nhãng, khóe miệng như đang mỉa mai mình: "Ta cười vì trước đây ngươi uy hiếp ta, ta đi lừa hắn, cuối cùng hắn lại lừa gạt tất cả chúng ta.
Nói cho cùng, vẫn là diễn xuất của hắn cao siêu hơn một chút".
Vệ Chiêu cười ha hả, cầm chiếc áo lông cáo trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông cáo xám trắng, thản nhiên nói: "Thiếu quân từ trước đến giờ diễn xuất vẫn luôn cao siêu, thật giả khó phân.
Nhưng hắn lại cố tình gửi tặng ta chiếc áo lông này, đáng tiếc đã bị đốt hai lỗ, giờ ngươi mặc kiểu gì?"Nghe lời này của Vệ Chiêu, Giang Từ chợt nhớ tới đêm khuất nhục ở nhà tranh, hai con mắt liền phủ một lớp sương mù, sắc mặt trắng nõn cũng ánh lên sắc hồng nhạt.
Vệ Chiêu thấy rõ ràng, ý cười dần tắt, ngồi bên giường, im lặng nhìn về phía Giang Từ.
Giang Từ ngồi một lúc, bình tĩnh hỏi: "Tam gia, ngươi không nghi ngờ là ta đã tiết lộ cho hắn sao?"Vệ Chiêu mỉm cười: "Cái này ta không nghi ngờ."
"Tại sao?"Vệ Chiêu nhẹ nhàng vân vê áo lông cáo, không trả lời.
Một lúc sau, hắn đặt tay qua sau đầu, mắt nhắm nghiền, trông cực kỳ nhàn nhã.
Mấy ngày nay, Giang Từ thập phần hoang mang, cuối cùng không nhịn được ngồi xuống bên mép giường, tay phải đẩy nhẹ vào Vệ Chiêu: "Tam gia."
"Ừm."
"Ngươi nghĩ xem, rốt cuộc Bùi Diễm biết ngươi chính là Tinh Nguyệt giáo chủ từ khi nào ?"Vệ Chiêu khẽ mở mắt, nhìn nàng một cái, lại khép lại, giọng điệu thản nhiên: "Làm sao ta biết được."
Giang Từ suy ngẫm nói: "Hắn tặng áo lông cáo này, chính là để đánh tiếng hắn đã biết ta đang trong tay của ngươi, cũng đồng nghĩa với việc ngươi chính là Tinh Nguyệt giáo chủ thật sự."
"Suy nghĩ không tồi, hắn thật ra đang cố gắng chỉ điểm cho ta, muốn ta thành khẩn thẳng thắn gặp mặt hắn, hợp tác thật lòng.
May mà có chiếc áo lông cáo này, ta mới biết được, hắn từ lâu đã nhờ Ninh Kiếm Du giúp ta một tay."
Giang Từ hơi nghiêng đầu: "Ta cũng không hiểu, hắn biết từ bao giờ."
"Ngày mai hắn sẽ vào kinh đô, ngươi đi hỏi hắn, không phải sẽ rõ sao?"Giang Từ cúi đầu, không nói gì nữa.
Vệ Chiêu nhìn sắc mặt của nàng, thấp giọng hỏi: "Lại không muốn trở về?"Giang Từ ngẩng đầu, thấy trong mắt hắn hình như có ngọn lửa lấp lóe, trong lòng cả kinh, đành phải tránh ánh mắt của hắn: "Không phải chủ ý của ta, ta cũng đang muốn gặp hắn để làm rõ một số chuyện rồi đi."
"Đi?" Vệ Chiêu nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ hắn sẽ để ngươi đi ư?"Giang Từ cười: "Chỉ cần ngươi trả ta về cho hắn, ta hết giá trị lợi dụng, hắn làm gì còn cớ để giam cầm ta nữa."
Vệ Chiêu cười lạnh: "Nên nói ngươi là ngây thơ hay ngốc đây? Hắn đường đường là một tướng gia, muốn nhốt một tiểu nha đầu như ngươi cả đời chỉ là chuyện nhỏ, cần gì lấy cớ."
Giang Từ bình tĩnh nhìn Vệ Chiêu, hắn có chút không dám nhìn nàng, hai mắt chậm rãi khép lại, lại nghe thấy Giang Từ thấp giọng nói: "Tam gia, người nói thật đi, nếu như ta không còn giá trị lợi dụng, người còn giữ ta lại không?"Vệ Chiêu im lặng, không nói lời nào.
Hắn yên lặng ngồi dậy, liếc mắt về phía Giang Từ một cái, đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi tới cửa, lại dừng lại, chần chừ một thoáng, nói:"Ngày mai hắn vào kinh, trước hết sẽ vào cung diện kiến Hoàng thượng, đoán chừng ba ngày sau sẽ rời kinh, tối mai, ta sẽ sắp xếp ngươi đi gặp hắn."
Giang Từ trầm mặc không nói gì, Vệ Chiêu lưỡng lự một chút, thấp giọng nói: "Bên trong Tướng phủ của hắn có nhiều người hầu hạ, lại có Thôi Giải Nguyên, ở bên hắn thương thế của ngươi sẽ tốt hơn.
Ngươi, vẫn là nên về bên cạnh hắn đi."