Hắn lại nhìn nàng một cái, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói câu nào, đột nhiên quay người, bước nhanh mà đi.
Ngày hôm nay trời quang vạn dặm, gió xuân nhẹ nhàng.
Bùi Diễm mặc áo bào màu tím, nhìn qua có chút yếu đuối, dáng vẻ gầy gò, từ Càn Thanh môn bước vào.
Vừa vặn gặp quan thần tản triều xuất cung, hắn mỉm cười chào từng người một, cũng không nhiều lời, Tĩnh Vương đi thoáng qua người hắn, khẽ gật đầu.
Đông Các của Duyên Huy điện nhìn ra là đầm lầy đầy cỏ xanh mướt, nơi đây còn trồng thêm cỏ Tịch Trùng giúp đuổi sâu bọ, gió nhè nhẹ thổi qua, trong Các tràn ngập mùi hương thơm ngát, khiến người ta cực kỳ sảng khoái.
Bùi Diễm cúi người bước vào, quỳ xuống hành lễ, Hoàng đế vừa mới thay xong triều bào, tiến lại vỗ vai trái của hắn: "Mau đứng lên, để trẫm nhìn một chút."
Bùi Diễm đứng dậy, hơi cúi đầu, tựa hồ có chút xúc động, sau một hồi nghẹn ngào nói: "Khiến hoàng thượng lo lắng, là tội của vi thần."
Hoàng đế kéo tay hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn một lượt từ đầu đến chân, thở dài: "Ngươi đúng là gầy đi nhiều."
Trong mắt Bùi Diễm có ánh nước lóe lên, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.
Hoàng đế xoay người, chắp tay nhìn ra khung cảnh xanh mướt bên ngoài cửa sổ, thong thả nói: "Trẫm thật sự không nỡ phái ngươi ra chiến trường nữa, cha ngươi chỉ có một giọt máu là ngươi, nếu có chuyện gì."
Bùi Diễm khom người bên cạnh, đợi hoàng đế tâm tình ổn định, mới lên tiếng: "Vi thần vô dụng, được thánh thượng trọng dụng, lại chưa thể báo đáp thánh ân đến cùng, quả thực không có mặt mũi nào đối diện thánh thượng".
Hoàng đế thấy giọng nói hắn có chút nghẹn ngào, mỉm cười nắm lấy tay phải hắn, đi tới trước ngự án, nói "Ta triệu ngươi đến đây là có trọng trách cần giao phó, đừng nói mấy chuyện hữu dụng hay không nữa".
Yết hầu Bùi Diễm giật giật vài cái, khẽ gật đầu.
Nội thị kéo rèm ra, lộ ra bản đồ treo trên tường.
Bùi Diễm đứng sau hoàng đế nửa bước, nhìn kỹ bản đồ, nói: "Tình hình có vẻ rất nguy hiểm."
"Ừm, may mắn Điền Sách liều mạng thủ hộ Đại Mi lĩnh, hiện tại Lâu Sơn đã khẩn cấp điều động ba vạn người lẫn ngựa qua trợ giúp, nhưng không biết có thể chống đỡ được bao lâu."
Bùi Diễm suy nghĩ một chút rồi nói: "Người như Điền Sách, thần hiểu rõ.
Hắn là người dũng mãnh, trong đội kỵ binh Trường Phong nổi danh là một tên ngay cả chết cũng không sợ.
Đặc biệt, với đối thủ càng mạnh, hắn lại càng có sức kiên nhẫn, hơn nữa làm việc cũng không lỗ mãng."
Hoàng đế nhẹ gật đầu: "Cả Ninh Kiếm Du lẫn Điền Sách đều là người do ngươi giới thiệu, quả thật không tệ."
"Tạ ơn Hoàng thượng khích lệ."
Hoàng đế nói: "Vương Lãng hiện đã trúng kể bỏ mình, điều này nằm ngoài dự tính của trẫm.
Vũ Văn Cảnh Luân đã phái thám tử trà trộn trong triều ta, biết lương thảo của chúng ta xảy ra vấn đề, trẫm đã ra lệnh cho Hình bộ âm thầm điều tra."
"Hoàng thượng anh minh.
Trên đường đi thần cũng đã nghĩ qua, nếu lần này muốn đối đầu với Hoàn Quốc và Bạc tặc, hư hư thực thực là quan trọng nhất."
Hoàng đế khép tay lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Ngươi và trẫm vậy mà có cùng suy nghĩ, quả nhiên không mưu mà hợp."
Hắn có chút hưng phấn: "Mau nói, làm thế nào biết được?Bùi Diễm hơi do dự, Hoàng đế hướng về phía Đào Nội Thị nói: "Trong phạm vi trăm bước của Duyên Huy điện, ai cũng không được lại gần."
Chờ tất cả tiếng bước chân đi xa, thấy Bùi Diễn vẫn có chút chần chừ, hoàng đế lại nói tiếp: "Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta.
Nếu có điều gì muốn nói, ngươi cứ thoải mái nói, trẫm sẽ ân xá cho ngươi."
"Thưa Hoàng đế, thần có một nghi ngờ, có lẽ quân Hoàn từ lâu đã liên thủ với Bạc tặc và Nhạc Phiên."
Hoàng đế đã sớm nghĩ tới chuyện này nhiều ngày nay, lạnh lùng nói: "Ba phương cùng nhau gây khó dễ, chắc chắn đã sớm âm thầm cấu kết rồi."
"Bọn họ ba phe hợp lực, đánh cho chúng ta trở tay không kịp, hơn nữa ba bên đều có nguồn tin của các nơi, nếu như phối hợp hành sự, thứ chúng ta phải đối mặt chính là một tấm lưới càng ngày càng xiết chặt, nếu không phá được tấm lưới này, chỉ e rằng sẽ bị bọn họ vây chết."
Phá thế nào?"Bùi Diễm nói: "Vẫn là bốn chữ "hư thực khó phân'".
Hoàng đế dần dần hiểu dụng ý của hắn, gật đầu nói: "Phía nam Nhạc Phiên có núi Nam Chiếu ngăn cản, Tiểu Khánh Đức Vương lại vừa cưới con gái của Đàm Huyễn, tạm thời chưa thể gây ra tình thế lớn, còn Bạc tặc và Hoàn quân, chúng ta phải nghĩ biện pháp để bọn họ đánh nhau."
"Vâng, vi thần tính toán một chút, bao gồm các doanh trại quanh kinh đô, quân ta tổng cộng chỉ có hai mươi hai vạn quân.
Bạc tặc có mười vạn quân, lại mới tuyển thêm binh sĩ, quân Hoàn có mười lăm vạn.
Về binh lực, chúng ta đang trong thế yếu.
Nếu cứ để hai bên liên thủ với nhau, bên ta chỉ thủ không công, rõ ràng không phải kế lâu dài."
Hoàng đế khẽ cau mày: "Nói tiếp đi."