Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 337 - Chương 337: Biển Hận Vô Tận (5)

Chương 337: Biển hận vô tận (5)

"Nói đi."

"Giáo chủ vì sao phải giúp Bùi Diễm?"Vệ Chiêu im lặng một lát, nói: "Không phải ta muốn giúp hắn, mà là tình thế ép buộc, cũng là lựa chọn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng."

"Xin giáo chủ nói rõ."

"Ngày đó Bùi Diễm vì để áp chế Hoàn Quốc, đồng thời cũng vì để cho Bùi Tử mở rộng thế lực ở vùng Định U, ký kết hiệp ước với Hoàn Quốc, muốn chia tộc Nguyệt Lạc ta làm hai, nên ta mới sớm chống lại Bạc Vân Sơn, đảo loạn thiên hạ này.

Vốn hy vọng vào, có thể khiến cho hai nước Hoa Hoàn lâm vào cảnh hỗn loạn, Nguyệt Lạc ta có cơ hội lập quốc, cuối cùng thoát khỏi cảnh bị ức hiếp làm nô lệ.

Nhưng mà hiện tại xem ra, ta đã nghĩ quá đơn giản."

Thuần Vu Ly im lặng trong chốc lát, khẽ thở dài: "Đúng, Nguyệt Lạc ta suy yếu nhiều năm, sản vật nghèo nàn, binh lực không đủ, người trong tộc lại không đoàn kết lắm.

Tình hình hỗn loạn trước mắt, dù là bên nào thắng lợi, Nguyệt Lạc ta cũng rất khó chống lại."

"Phải" Vệ Chiêu khẽ gật đầu, hai mắt ẩn chứa mệt mỏi: "Trận chiến ở thác Lạc Phượng, ta tận mắt nhìn thấy hơn vạn người trong tộc chết trước mắt, Lục sư thúc chết trận sa trường, nghĩ đến nếu quyết tâm lập quốc, không biết còn muốn núi Nguyệt Lạc có thêm bao nhiêu cô hồn dã quỷ nữa."

Thuần Vu Ly trong lòng khổ sở, quay đầu nhìn mây bay trên bầu trời, ánh mắt buồn bã."

Chúng ta đã không có năng lực lập quốc, cũng chỉ có tìm kiếm một thế lực lớn mạnh bảo vệ, tạm thời giữ được hòa bình, rồi nhân lúc khoảng thời gian hòa bình này, xây dựng dân giàu nước mạnh, đợi thực lực chúng ta đủ mạnh mẽ, rồi bàn đến việc lập quốc."

"Cho nên, giáo chủ lựa chọn Bùi Diễm?""Bùi Diễm mưu trí hơn người, từ chuyện Diêu Định Bang đoán được thân phận thật sự của ta, còn nắm giữ quân cờ phân bố trong các thế lực của chúng ta, bao gồm cả Tứ sư thúc người.

Nếu ta không hợp tác với hắn, mấy năm nay chúng ta kinh doanh vất vả sẽ bị hắn nhổ tận gốc, còn làm hại đến người trong tộc."

Vệ Chiêu chậm rãi nói: "Ta cân nhắc nhiều lần, trong tất cả thế lực, chỉ có hắn là thích hợp nhất.

Bùi Diễm, có thể khiến thiên hạ thái bình, có chí lớn muốn thiên hạ trong sạch hơn, cũng chỉ có hắn, mới không ép buộc Nguyệt Lạc ta hiến dâng cơ đồng.

Còn là người có thủ đoạn cương quyết, tài trí hơn người, là một người kiên định, cuối cùng có thể làm được nghiệp lớn.

Cho nên, ta chỉ có thể uy hiếp hắn viết thu đồng ý cho Nguyệt Lạc ta trở thành chư hầu, miễn cho tộc ta khỏi ách nô lệ, hợp tác cùng hắn chống lại kẻ địch."

- Giải thích từ "cơ đồng" nghĩa là phụ nữ xinh đẹp và trẻ em.

Hết giải thích."

Nhưng con người Bùi Diễm gian xảo nham hiểm, chỉ sợ không tin được."

Vệ Chiêu cười khẩy một tiếng: "Cho nên, ta phải ở lại Hoa Triều nhìn hắn, hắn đoạt quyền, ta sẽ giúp hắn đoạt quyền, hắn đi trên con đường này càng xa, càng chìm sâu vào, nhược điểm của hắn trong tay ta sẽ càng nhiều.

Hơn nữa hắn muốn khống chế nửa giang sơn phía bắc Hoa Triều này, không thể không có sự trợ giúp của ta, hắn công khai đoạt quyền, ta sẽ âm thầm sắp đặt, nói chung luôn có cách uy hiếp hắn."

Thuần Vu Ly do dự mãi, cuối cùng cũng đè xuống câu hỏi cuối cùng, ánh mắt tràn đầy đau xót nhìn về phía Vệ Chiêu.

Thấy áo trắng của hắn ta hơi nhăn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt thẳng lại, thấp giọng gọi: "Vô Hà."

Vệ Chiêu quay đầu đi, ngắm nhìn núi non xanh biếc, vẫn không nhúc nhích.

Thuần Vu Ly có chút bất an, do dự nói: "Vô Hà, nếu như, người nên sớm trở về đi."

Trên mặt Vệ Chiêu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói: "Tiêu Ly."

"Có thuộc hạ."

Sắc mặt Thuần Vu Ly cung kính, quỳ một gối xuống.

Âm thanh Vệ Chiêu không có một tia gợn sóng: "Sau khi người trở về, giết chết Ô Nhã."

"Vâng."

"Mặc dù tộc trưởng tuổi còn nhỏ, nhưng là người rất thông minh, người để Tô Tuấn thu hắn làm đồ đệ, do ngươi giám sát.

Ta hy vọng, hơn mười năm sau, Nguyệt Lạc ta, có thể có một người tài đối đầu với Bùi Diễm và Vũ Văn Cảnh Luân!""Thuộc hạ cẩn tuân phân phó của giáo chủ, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"Vệ Chiêu cúi đầu nhìn Thuần Vu Ly, nói từng chữ một: "Còn nữa, chỉ cần một ngày ta không trở về Nguyệt Lạc, Tô Tuấn vẫn là giáo chủ, nhiệm vụ của người, chính là trợ giúp hắn và tộc trưởng, người đã hiểu chưa?!"Thuần Vu Ly cảm thấy đau đớn trong lòng, im lặng.

Vệ Chiêu nheo mắt nhìn thẳng ông ta, mặc dù ông ta chưa ngẩng đầu, cũng cảm nhận được áp lực rất lớn của ánh mắt này, nặng nề đến mức khiến ông ta không thở nổi, cuối cùng quỳ lạy trên mặt đất: "Vâng, giáo chủ."

Vệ Chiêu cúi người nâng ông ta dậy, Thuần Vu Ly cầm ngược lại hai tay lạnh như băng của ông ta, cảm xúc khó bình tĩnh lại, cố gắng kiềm chế, lấy từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ, dâng cho Vệ Chiêu: "Giáo chủ, đây là danh sách những người ta sắp xếp ở các nơi Lũng Bắc nhiều năm qua, còn có, ghi chép những năm Bạc Tặc mua chuộc quan viên triều đình, hối lộ những ai, đều ở trong đó."

Bình Luận (0)
Comment