Hai người quay người bước vào hang núi, đồng loạt sửng sốt.
Trước hốc đá, Giang Từ quỳ trên mặt đất, ôm thi thể A Liễu trước ngực, đang dùng vải thấm nước suối, lau sạch vết máu và vết thương trên người A Liễu.
Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, Vệ Chiêu và Thuần Vu Ly yên lặng đứng, nhìn Giang Từ thay A Liễu lau sạch thân trên, rồi giúp hắn ta mặc áo vào.
Giang Từ muốn giúp A Liễu buộc lại mái tóc đang xõa, nhưng thân thể hắn ta gần như cứng ngắc, chỉ có thể đặt xuống đất, có chút bất tiện.
Vệ Chiêu bước tới, ôm A Liễu trước ngực, Giang Từ xé một đoạn vạt áo xuống, lấy ngón tay làm lược, nhẹ nhàng chải tóc đen của A Liễu.
Nàng nhẹ vỗ về cái trán lạnh đã như băng của A Liễu, ngước mắt nhìn Vệ Chiêu, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu, Vệ Chiêu khẽ lắc đầu, Giang Từ vẫn nhìn hắn ta cầu xin.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng ánh mắt Vệ Chiêu có chút biến hóa.
Hắn ta ôm lấy A Liễu, giao cho Thuần Vu Ly, do dự một lát rối nói: "Ngươi dẫn theo A Liễu, đem tro cốt của A Liễu mang về, thờ cúng ở trong động Tinh Nguyệt, nhưng đừng nói sự thật với người nhà của hắn, nói giáo chủ giao nhiệm vụ cho hắn, tạm thời không thể trở về."
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà màu vàng từ bên ngoài hang xuyên vào, phản chiếu thân hình Vệ Chiêu đứng ở cửa hang, giống như được phủ lên một lớp màu hoa lệ lộng lẫy.
Giang Từ chậm rãi đi tới, đứng cạnh Vệ Chiêu, nhìn Thuần Vu Ly cõng A Liễu, biến mất dưới trời chiều, nhẹ giọng nói: "Hắn thật ngốc."
Vệ Chiêu không nói, Giang Từ nhẹ nhàng thở dài: "Người thân kính trọng hắn, bảo vệ hắn còn không kịp, làm sao có thể."
Gió thổi lay động bụi cây phía trước hai người, tia sáng xuyên qua khiến cho khuôn mặt Vệ Chiêu hiện lên một tia sáng vàng.
Hắn ta đột nhiên cất bước, đi về phía đỉnh núi.
Giang Từ vội vàng đuổi theo, hoang sơn dã lĩnh, cây gai mọc thành bụi, áo bào trắng của Vệ Chiêu dưới ánh trời chiều tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, thân hình thon dài của hắn ta càng đi càng xa trong bụi cây, Giang Từ dùng hết lực mới có thể miễn cưỡng đuổi theo.
Dưới tia sáng cuối cùng, Vệ Chiêu đứng trên tảng đá lớn trên đỉnh núi.
Hắn ta đứng khoanh tay, nhìn về chân trời phía tây, lặng lẽ nhìn trời chiều chậm rãi rơi vào dãy núi xa xa, nhìn bóng đêm lặng lẽ không tiếng động bao phủ khắp nơi.
Giang Từ đứng bên cạnh tảng đá, yên lặng nhìn hoàng hôn vây quanh hình bóng Vệ Chiêu, nhìn tia sáng cuối cùng nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, rồi nhanh chóng biến mất, để cho bóng tối bao trùm khắp mặt đất rộng lớn.
Gió núi thổi mạnh, bóng đêm càng lúc càng tối.
Vệ Chiêu vẫn bất động, áo bào trắng của hắn ta khẽ lay động trong gió.
Giang Từ đã không thấy rõ khuôn mặt của hắn ta, nhưng có thể cảm giác được cơ thể hắn ta tỏa ra hơi lạnh.
Nàng lặng lẽ lấy ống châm lửa ra, tìm cành khô, đốt một đống lửa nho nhỏ sau tảng đá lớn.
Vệ Chiêu lại nhìn thoáng qua bầu trời đêm phía tây, chậm rãi khép hai mắt lại, xoay người nhảy xuống, dựa vào tảng đá lớn, ngồi bên đống lửa.
Giang Từ cởi túi nước bên hông, đưa cho Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu giương mắt nhìn nàng, ánh lửa nhảy nhót trong mắt hắn ta, hắn ta nhận lấy túi nước, uống một ngụm, lại nhắm hai mắt lại, thu lại ánh sáng trong mắt.
Giang Từ liên tục nhặt củi khô, Vệ Chiêu chỉ dựa vào đá mà nghỉ ngơi, từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng.
Gió đêm càng lúc càng mạnh, Giang Từ nhóm lửa, cúi đầu, thấy áo bào trắng của Vệ Chiêu bị bụi gai móc rách một lỗ rất dài, tìm kiếm trong túi thắt lưng bên hông tìm ra kim chỉ.
Nàng di chuyển, ngồi xuống bên cạnh Vệ Chiêu, nhẹ nhàng vén vạt áo bào trắng lên, lặng lẽ khâu lại.
Vệ Chiêu không nhúc nhích, qua một hồi, mở mắt ra, mắt phượng nheo lại, cúi đầu nhìn chăm chú sườn mặt Giang Từ, khuôn mặt mượt mà tú lệ của nàng, làm cho tâm trí hắn ta ngẩn ngơ, cuối cùng vẫn không thể rời mắt được.
Giang Từ cúi đầu, cắn đứt sợi chỉ, mỉm cười nói: "Ta đã giặt xong áo choàng của Tam gia, sau khi xuống núi sẽ thay, đêm nay tạm chấp nhận nhé."
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Vệ Chiêu, dường như thời gian đang dừng lại.
Đêm trong núi yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt và tiếng hít thở.
Ánh lửa mờ mịt khiến nàng nhất thời không thấy rõ khuôn mặt Vệ Chiêu, chỉ thấy môi hắn ta hơi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói ra một chữ.
Hai người nhìn nhau thật lâu, ngọn lửa dần tắt đi.
Giang Từ nhận ra, vội xoay người đốt lửa một lần nữa.
Vệ Chiêu bỗng nhiên lên tiếng: "Không cần."
Giang Từ quay đầu lại, Vệ Chiêu không nói nữa, hắn ta lấy tiêu trúc từ trong ngực ra, tay dừng lại một chút, nhắm hai mắt lại, tiếng tiêu dần nổi lên.
Dưới bóng đêm đen kịt, tiếng tiêu nghẹn ngào, cùng với tiếng gió núi gào thét, quấn quanh trái tim Giang Từ, nàng sững sờ nhìn ngọn lửa trước mắt tắt hoàn toàn, nhìn tro tàn của đống lửa từ đỏ vàng chuyển thành xám xịt.