Triều đại Thừa Cương ngày 26 tháng 4 năm thứ 5, quân Hoàn công phá Thanh Mao cốc, quân Hoa hơn vạn người tử trận, lui về trấn thủ phủ Hà Tây .
Đêm 26 tháng 4, quân Hoàn công phá phủ Hà Tây, toàn bộ binh lính của quân Vân Kỵ Hoa bị tiêu diệt, Trường Phong kỵ binh tử trận hơn vạn người, thanh niên trai tráng của phủ Hà Tây liều mạng với Hoàn quân, gần như tử trận tất cả.
Cao Quốc Cữu Công thủ hộ quận Hà Tây bị giết, cả Cao Thị chìm trong biển lửa.
Ngày 27 tháng 4, Điền Sách dẫn đầu chỉ huy 4 vạn tàn quân vừa rút lui vừa chiến đấu, trong đó có hơn vạn người đã từng tham gia trận huyết chiến giữa phủ Hà Tây và quân Hoàn, không một ai may mắn sống sót.
Tổng chỉ huy Trường Phong vệ, An Trường, cũng ngã xuống trong trận đánh.
Cùng ngày, Bùi Diễn chỉ huy ba vạn kỵ binh Trường Phong vệ phi ngựa đến kênh Hà Tây, sau khi chiến đấu kịch liệt với quân Hoàn, giữ vững Trấn Ba Kiều, lui về phía nam kênh Hà Tây, hợp quân với Điền Sách, toàn quân tổng cộng có hơn 3 vạn người.
Từ ngày 27 đến này 30 tháng 4, sáu vạn Trường Phong kỵ lưng tựa Hà Tây, cùng Hoàn quân huyết chiến mấy chục trận lớn nhỏ, đồng thời tập trung lực lượng chủ đạo giữ vững Trấn Ba Kiều, cuối cùng phải trả giá đắt mới tạm thời ngăn cản được quân Hoàn tiến công phủ Hà Tây.
Cùng lúc đó, Hàn Châu và Tinh Châu ở phía Đông phủ Hà Tây đều bị quân Hoàn lần lượt đánh bại."
Thất bại Hà Tây" chính là trận đại bại đầu tiên mà Trường Phong kỵ binh dưới trướng Bùi Diễn gặp phải từ khi được thành lập, chẳng những mất binh tử tướng mà chủ soái Bùi Diễm cũng bị trọng thương.
Đến tận lúc bình minh lên, Thôi Lượng mới thở phào nhẹ nhõm, từ trên thành cao đi xuống, tuy vẻ mặt mỏi mệt, nhưng hắn vẫn tập trung tinh thần dặn dò kĩ càng Điền Sách và Hứa Tuyền, sau đó mới quay về trại.
Kênh Hà Tây là con kênh nước nhân tạo mà cư dân phủ Hà Tây đã đào cả vạn mẫu đất lên để tưới tiêu, rộng chừng ba trượng, nước sâu 2 trượng.
Thôi Lượng hao tổn gần hết tâm trí, lập điểm canh gác, truyền tin pháo hiệu, lưỡi lê đều đã dùng hết cả, thậm chí còn phái người liên tục tuần tra bên rìa kênh.
Thấy Thôi Lượng vào trại, Ninh Kiếm Du tiến đến đón: " Tử Minh vất vả rồi, tình hình phía ngoài thế nào rồi?Thôi Lương cười khổ một tiếng, "Tối hôm qua quân địch vừa tập kích mấy lần, cũng may quân ta đã phát hiện kịp, cản lại được, hiện tại đã an toàn rồi"."
Ta phải đi rồi, Hầu gia đang muốn gặp ngươi đấy, ngươi vào đi".
Ninh Kiếm Du vỗ nhẹ vai Thôi Lượng, rời đi.
Thôi Lượng đi vào trong trại, thấy Bùi Diễm đang ho khan, thu hồi tờ mật báo trong tay, mỉm cười hỏi: " Tướng quân hôm nay đã khỏe hơn chưa?""Đã đỡ nhiều rồi, nhưng nội lực chỉ còn được ba, bốn phần, một quyền kia của Dịch Hàn đúng là sát chiêu."
Bùi Diễm ngẩng đầu mỉm cười tiếp tục nói: " Mấy ngày qua thật đã làm phiền Tử Minh rồi."
"Tướng gia không cần khách khí, đây là chuyện Thôi Lượng nên làm" Thôi Lượng vội nói, lại do dự một chút, cuối cùng cũng đè chuyện kia xuống."
Trần An ở bên ngoài lớn tiếng cầu kiến, Bùi Diễm nói: " Vào đi".
Trần An như một cơn gió phi vào trong trại, quỳ một gối xuống, bẩm báo: " Bẩm Hầu gia, lương thảo đã đến, tổng cộng một trăm năm mươi xe."
Bùi Diễm và Thôi Lượng nhất thời cùng vui vẻ, Bùi Diễm đứng lên: " Chúng ta cùng đi xem sao."
Trần An vội nói: "Hầu gia, ngài vẫn đang bị thương."
"Chỉ là vết thương ở vai thôi, ta có què đâu mà không đi được."
thấy Bùi Diễm đi ra khỏi trại, hai người bất đắc dĩ chỉ có thể đuổi theo sau.
Trần An vừa đi vừa nói: " Theo lời quan lương nói, đợt lương thảo này được vận chuyển từ kinh thành trước khi phủ Hà Tây thất thủ, về việc Đổng học sĩ có gửi thêm quân lương sau khi nhận được báo cáo không thì hắn cũng không rõ."
Trường Phong vệ vây quanh ba người, đi xuyên qua quân doanh, tình cờ gặp được một đoàn quân đang thay ca trở về ở đầu cầu Trấn Ba, sắc mặt ai cũng mang vẻ mệt mỏi, trông số đó có hơn chục người bị thương.
Bùi Diễm nhanh chân bước đến, tay phải đỡ lấy một người đang trọng thương.
Trường Phong vệ giơ tay muốn đỡ giúp, nhưng thấy sắc mặt của Bùi Diễm lại lui về sau.
Bùi Diễm đưa người bị trọng thương vào y trướng, Lăng Quân Y vội đỡ lấy, nói: " Thương thế của ngài còn chưa hồi phục, sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy."
Bùi Diễm nhìn quanh y trướng đầy thương binh, ánh mắt trong chốc lát dừng lại, sau đó thần sắc trở nên ảm đạm, đi ra khỏi trại.
Hắn vỗ vỗ vào vai một tên thương binh, sau đó dưới ánh mắt sùng bái của binh sĩ, tiếp tục dẫn theo đám Thôi Lượng đi về hướng hậu doanh.
Ba người kiểm tra lương thảo một lượt, lúc quay lại trại, tâm tính Bùi Diễm cũng đã tốt lên không ít: " Đợt lương thảo lần này đã giải quyết tình thế khẩn cấp của quân ta, chỉ cần có thể bảo vệ được con sông Hà Tây này, chúng ta sẽ có cơ hội phản công."