"Tướng gia nói phải, chí khí của quân Hoàn cũng không có khả năng kéo dài lâu, chúng ta đã vượt qua được giai đoạn này, lực công kích của bọn chúng cũng đã giảm đi, xem ra, chúng ta vẫn phải ở đây đối mặt với quân Hoàn một thời gian nữa."
Giang Từ tay trái mang theo bình thuốc, tay phải ôm hòm thuốc tiến vào, Thôi Lương thấy thế vội vã nhận lấy, đưa cho Bùi Diễm, Bùi Diễm ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Giang Từ nhìn Thôi Lượng do dự một chút, Thôi Lượng cầm lấy bình thuốc: "Để ta đi lấy thêm thuốc."
Giang Từ đi tới trước mặt Bùi Diễm, nhẹ giọng nói: "Tướng gia, đã đến giờ đổi thuốc."
Bùi Diễm nhìn nàng, không nói lời nào, Giang Từ thấy thế cúi đầu thay hắn cởi áo."
Thôi Lượng đem thảo dược về, giúp Bùi Diễm thay thuốc.
Bùi Diễm liếc nhìn Giang Từ đang đứng cạnh, nói: " Không phải Tiểu Từ từ lâu đã học được cách thay thuốc sao, sao mà lúc nào cũng ỷ vào Tử Minh thế?"Thôi Lượng cười nói: " Lúc đắp thuốc này, ta còn phải châm cứu cho Tướng gia, cho nên tốt nhất cứ để ta làm đi."
Giang Từ cầm ngân châm lên, đưa Thôi Lượng, Thôi Lượng vừa châm vừa giảng giải; " Tiểu Từ hãy nhớ kỹ mấy huyệt đạo ta châm, chỉ cần châm vào mấy chỗ này chừng một phút, là có thể giảm bớt đau đớn ở miệng vết thương, đồng thời kích thích chân khí tuần hoàn, điều chỉnh mạch máu."
Giang Từ gật đầu dụng tâm ghi nhớ, trong bụng lại " Ùng ục" không dứt.
Bùi Diễm khẽ cau mày: " Sao, chưa ăn sáng à?"Thôi Lượng lật tay nhận ngân châm, châm vào gáy Bùi Diễm, cười nói: " Muội ấy chắc chắn chưa ăn sáng, ta nghe Lăng quân y nới, thương bình trong trại quá nhiều, nhân thủ trong y trướng không đủ, quân y bận rộn ngày đêm, chỉ dám chợp mắt một chút, thậm chí đến cơm cũng không thèm ăn."
Bùi Diễm cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Từ, không nói lời nào.
Thôi Lượng xoay người, nhẹ nhàng hỏi Giang Từ: " Tối qua có phải không được nghỉ ngơi không?"Giang Từ khẽ gật đầu, do dự một lát, nói: " Thôi đại ca, nếu như có người chân bị thương, muốn bớt đau, thả lỏng kinh mạch thì phải châm vào huyệt nào?""Phải châm vào huyệt Hoàn Nhảy, Phong Thị, Dương Lăng Tuyền, Âm Lăng Tuyền."
Thôi Lượng chỉ vào từng điểm trên chân Bùi Diễm, Giang Từ tập trung ghi nhớ, cười nói: " Ta nhớ rồi, vậy ta đi ra ngoài trước đây."
"Được".
Thôi Lượng nhìn thân ảnh mảnh khảnh của Giang Từ biến mất ở cửa trướng, giọng nói đầy thương tiếc: "Đúng là làm khó cho Tiểu Từ rồi, một cô gái thế mà phải chôn mình trong quân doanh này, vừa cứu vừa chăm sóc thương binh."
Hắn quay đầu lại, thấy Bùi Diễm sắc mặt âm trầm, vội gọi: "Tướng gia."
Bùi Diễm thở một hơi dài, ánh mắt xẹt qua một bên cột gỗ treo đầy những áo giáp chằng chịt dấu mũi tên, lại thở dài buồn bã.
Trong lòng Thôi Lượng thầm than, nói: "Tướng gia, người chết không thể sống lại, ngài ngày ngày nhìn chằm chằm bộ áo giáp này chỉ càng thêm bi thương, đối với khôi phục thương thế vô cùng bất lợi."
Bùi Diễm khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Tử Minh, lúc này ta phải tự nhắc nhở bản thân, phải thay các huynh đệ Trường Phong Kỵ và An Trừng báo được huyết hải thâm thù này."
Thôi Lượng khuyên nhủ: "Thù vẫn phải báo, nhưng vẫn nên an táng An Trừng càng sớm càng tốt, để hắn sớm được yên nghỉ, linh cữu của ngài ấy cũng đặt đây được mấy ngày rồi."
Bùi Diễm thống khổ nhắm hai mắt lại, thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Ngươi nói đúng, nên để hắn được an táng thôi."
Hắn gọi một tiếng, Trường Phong vệ nhẹ nhàng tiến vào.
Bùi Diễm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: "Giờ Dậu ngày hôm nay, cử hành tang lễ cho An Trừng thông báo các huynh đệ Trường Phong vệ, tất cả đều phải tham gia."
Giang Từ toàn thân đau nhức, đổ thuốc vào trong bình thuốc, hướng về Lăng Quân Y nói: "Lăng Quân Y, ta đi đưa thuốc."
Lăng Quân Y cũng không ngẩng đầu: "Đưa thuốc xong, trở về nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt của ngươi, nếu ngươi ngã xuống, chúng ta sẽ càng thiếu người.
Giang Từ đi đến trước trướng Vệ Chiêu, Quang Minh tư vệ, Tông Thịnh vén màn trướng lên.
Vệ Chiêu đang ngồi trên ghế, viết mật báo, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Giang Từ mang thuốc đã sắc xong dâng lên, Vệ Chiêu ngửi qua, Giang Từ vội nói: "Hôm nay thêm chút thuốc khác, sẽ không đắng như trước đâu."
Vệ Chiêu uống một ngụm, nhưng vẫn nhíu mày: "Ta thấy so với hôm qua còn đắng hơn."
Giang Từ không phục: Sao lại thế được? Rõ ràng ta từng hỏi ý kiến Lăng Quân Y mới thêm dược vào."
Chợt thấy khóe môi Vệ Chiêu hơi nhếch lên, ánh mắt có vài phần trêu tức, nàng với tay đoạt lấy bình thuốc, hắng giọng nói: "Ta thấy, là đầu lưỡi Tam gia mất cảm giác, không phân được cái gì là đắng, cái gì là ngọt nữa rồi."
Vệ Chiêu nhìn thấy má lúm đồng tiền bên môi nàng lúc ẩn lúc hiện, có chút thất thần, vội cúi đầu, chậm rãi viết mật báo, lạnh lùng nói: "Ở trong quân doanh có quy củ, ngươi phải gọi ta là Vệ đại nhân."
Giang Từ cười nói: "Vâng, Vệ đại nhân."
Nàng mở hòm thuốc, nói: "Vệ đại nhân, phải đổi thuốc rồi."