Vệ Chiêu nhẹ "Ừm" một tiếng, Giang Từ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vén áo bào của hắn lên, lại nhẹ nhàng quấn ống quần bằng lụa trắng bên trong lên quá đùi.
Vệ Chiêu nắm chặt mật báo trong tay, ngồi trong ghế không nhúc nhích, mặc cho Giang Từ đắp thuốc quấn băng, tiếng hít thở cũng hạ xuống.
Đắp thảo dược, quấn băng xong, Giang Từ cảm giác có chút ngứa tay, cuối cùng nhịn không được nói: "Vệ đại nhân, ta muốn châm cứu giúp ngài, có thể vết thương sẽ mau lành hơn."
Vệ Chiêu vẫn nhẹ "Ừm" một tiếng, Giang Từ cười nói: "Ngài nằm xuống đi."
Giang Từ ngồi xổm xuống, đâm ngân châm xuống bắp đùi hắn.
Khi nàng đâm một châm vào huyệt "Dương Lăng Tuyền", hơi thở ấm áp của nàng phả lên đùi Vệ Chiêu, đùi phải Vệ Chiêu khẽ run lên, Giang Từ vội hỏi: "Đau không?"Vệ Chiêu chỉ tiếp tục lật trang sách, không trả lời.
Giang Từ cẩn thận nhìn xem, thấy cũng không châm nhầm huyệt vị, yên tâm cúi đầu, ôn nhu nói: "Tam gia, sau này khi ra chiến trường, ngài tốt xấu gì cũng phải mặc giáp trụ vào đi."
Ánh mắt Vệ Chiêu dừng lại trên trang sách, lại không thấy rõ chữ viết trên đó, chân có cảm giác ngứa ngáy truyền đến, thấm sâu tận đáy lòng.
Trong trướng không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Giang Từ.
một lúc sau, Giang Từ gỡ từng cây châm bạc xuống, sau đó kéo ống quần của Vệ Chiêu xuống, mắt nhìn thấy áo bào trắng vẫn tươm tất, đứng dậy, phủi tay, cười nói: "Được rồi, đây là lần đầu tiên ta châm thuốc cho người khác, cảm ơn Vệ đại nhân đã nể mặt."
Vệ Chiêu nhìn theo cửa lều, môi lộ ý cười, một lúc lâu sau, ánh mắt đảo qua mật báo kia, nụ cười lại chậm rãi biến mất.
Hắn chậm rãi cầm bức mật báo trong tay, ngừng một chút, gọi: "Tông Thịnh!"Ánh chiều tà chiếu rọi, trải trên mặt sông phía tây, phản chiếu ra những đợt sóng lấp lánh.
Cỏ hoang giữa đồng ruộng cũng bị ánh chiều tà phủ lên một lớp vàng ruộm, gió chiều thổi tới, cỏ dại chập chùng, tay áo tiêu điều, làm không khí tăng thêm mấy phần thê lương.
Các kỵ binh của Trường Phong vệ đều mặc chiến bào, tay nâng đao cầm kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt lộ ra vẻ đau thương xen lẫn nuối tiếc.
Bùi Diễm đứng thẳng tắp trước hố đất, mặt không nhìn ra được là cảm xúc gì, chỉ là tấm áo đầy máu trong tay khiến toàn thân hắn nóng ran, đau đớn không nói nên lời.
Ninh Kiếm Du và Trần An, một trái một phải đứng ở phía sau hắn, mắt thấy quan tài màu đen được đưa tới, đồng loạt tiến lên đỡ lấy linh cữu.
Tiếng kèn đồng vang lên đầy bi tráng, mười sáu tên Trường Phong vệ chậm rãi hạ linh cữu xuống hố đã đào sẵn.
Lúc linh cữu chạm đất, đất trời rung chuyển, Bùi Diễm đi về phía trước, quỳ một chân xuống đất.
Tiếng áo giáp lách cách vang lên, toàn bộ đội kỵ binh Trường Phong vệ đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu nghiêm cẩn.
Xa xa, không biết là ai, thổi lên một khúc sáo trúc, khúc dân ca của Nam An phủ.
Đám người Trường Phong vệ đa số là người của Nam An phủ, nghe khúc sáo thân quen, nghĩ tới người từng ở chung sớm chiều không thể quay về cố hương, chôn xương chiến trường, ai ai cũng bi ai, cuối cùng có người nhẹ giọng nức nở.
Bùi Diễm khó nén đau đớn trong lòng, huyết khí dâng lên, ho khan mấy tiếng, Ninh Kiếm Du tới đỡ lấy hắn.
Bùi Diễm khẽ lắc đầu, Ninh Kiếm Du yên lặng lùi lại mấy bước.
Bùi Diễm chầm chậm buông tay, tấm áo giáp nhuộm máu bay lượn trên không trung, cuối cùng rơi trên quan tài.
Hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói: "Chôn cất đi."
Tiếng sáo dừng một chút, lúc tiếp tục vang lên, đất vàng đã phủ đầy quan tài.
Mặt trời chiều dần buông xuống, một bầy chim bay ngang qua đồng cỏ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Giang Từ về nhà ngủ một lát để khôi phục lại tinh thần, sau đó lại tiếp tục bù đầu trong trại quân y.
Đợi đến lúc hoàng hôn, Giang Từ vẫn còn đang thay thuốc cho các binh sĩ, đột nhiên Thôi Lượng xuất hiện trước cửa y trướng, gọi: "Giang Từ!"Giang Từ đáp một tiếng, tay vẫn bận rộn thay thuốc.
Thôi Lượng lại gọi thêm tiếng nữa, Lăng Quân Y ngẩng đầu nói: "Ngươi đi đi, Thôi Quân Sư nhất định có chuyện quan trọng."
Giang Từ đưa miếng vải gạc trong tay cho Tiểu Thiên, chui ra ngoài lều: "Thôi đại ca, có chuyện gì vậy?"Thôi Lượng mỉm cười nói: "Tướng gia tìm muội có việc, muội đi theo ta."
Giang Từ sửng sốt chưa kịp phản ứng, Thôi Lượng đã quay người đi, nàng vội vàng đuổi theo.
Hai người đi vào lều lớn của đội quân, thấy trong trướng không có một bóng người, Giang Từ quay đầu nhìn Thôi Lượng, Thôi Lượng lại mỉm cười, cũng không nói gì.
Qua một hồi, một gã lính gác chừng mười sáu mười bảy tuổi đi vào, hành lễ nói: "Quân sư!"Thôi Lượng hòa nhã nói: "Có phát hiện cái gì khác thường không?"Báo cáo quân sư, tạm thời không có.
Ừm.
Ngươi khổ cực rồi.
Thôi Lượng chỉ sang một bên: "Uống miếng nước đi, nhìn ngươi kìa, đổ mồ hôi đầy đầu rồi."