Tên binh lính được sủng ái mà kinh sợ, mấy ngày nay, Trường Phong kỵ binh dưới sự chỉ huy của vị quân binh trẻ tuổi này, đã đánh bại hoàn toàn cuộc công kích của Hoàn quân, mà thủ đoạn phòng thủ của hắn cũng làm cho Trường Phong kỵ mở rộng tầm mắt, trong lòng mỗi người vô cùng kính trọng hắn, quân sư có mệnh, tất phải tuân theo, hắn cầm ly trà lên uống, vừa buông chén trà ra ra đã ngã "Bịch" xuống đất.
Giang Từ nhìn càng thêm mơ hồ, nhưng Thôi Lượng nhanh chóng cởi bỏ y phục tên canh gác, đưa cho Giang Từ.
Lúc này Giang Tử mới nhìn ra thân hình tên lính gác so với mình cũng không khác là bao, mặc dù nàng không rõ dụng ý của Thôi Lượng, nhưng cũng vội vàng mặc vào.
Thôi Lượng nhẹ nhàng đè mũ của nàng xuống, thấp giọng nói: "Ngươi đến trong trướng của ta chờ ta."
Thôi Lượng lại lớn tiếng nói: "Ngươi đem cái này đưa vào trong trướng ta."
Lại học theo thanh âm lính gác lúc trước hô to "Vâng!"Giang Từ ôm một bó lớn cung tiễn che khuất cả khuôn mặt bước ra khỏi trại chỉ huy, trấn định đi vào quân trướng của Thôi Lượng.
Không lâu sau, Thôi Lượng tới, ra dấu nàng giữ im lặng, vén một góc sau trướng lên, mang theo Giang Từ chui vào lều kế bên của Trần An.
Thôi Lượng lại dẫn Giang Từ từ từ chui ra khỏi trướng của Trần An, nhanh chóng xuyên qua quân doanh đến một bụi cây.
Hắn đến sau lùm cây dắt hai con ngựa ra, giao cương ngựa cho Giang Từ, Giang Từ ngây người lên ngựa, theo Thôi Lượng chạy về hướng Nam.
Mặt trời chiều dần hạ xuống, hai người cứ thế đi về phía nam, đến khi màn đêm bao phủ khắp nơi, Thôi Lượng mới dừng lại bên cạnh một rừng cây, ghìm chặt con tuấn mã, nhảy xuống yên ngựa.
Giang Từ cũng nhảy xuống ngựa theo, Thôi Lượng từ bên hông lấy ra một cái túi vải nhỏ, đưa cho Giang Từ: "Tiểu Từ, ở đây là một ít bạc, muội cầm lấy rồi cưỡi ngựa đi đi, mau lên."
Hả Giang Từ" kêu lên một tiếng, nhất thời không biết Thôi Lượng có dụng ý gì.
Thôi Lượng trong lòng thầm than, chậm rãi nói: "Tiểu Từ, hôm nay là ngày hạ táng An Trừng tướng quân, tướng gia và Trường Phong vệ đều đã tham gia tang lễ, không ai theo dõi muội nữa.
Đây là cơ hội duy nhất để chạy trốn, muội đi nhanh đi!"Giang Từ trầm mặc, Thôi Lượng thay nàng chỉnh lại mũ: "Muội tìm một chỗ thay quần áo, sau đó đi thẳng về phía nam, không được vào kinh thành, cũng ngàn vạn lần không được về Đặng gia trại, phải nhớ thả con ngựa này đi, rồi trước tiên tìm chỗ trốn một thời gian."
Giang Từ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt sáng ngời của Thôi Lượng, do dự nói: "Thôi đại ca, ta không muốn đi, binh sĩ còn cần ta thay thuốc."
Cô nương ngốc, quân doanh này không phải chỗ cho ngươi ở lại.
Thôi Lượng thở dài: "Ngày đó ta một mực yêu cầu đem muội ra chiến trường, chính là sợ muội ở Tả tướng phủ bị người ám toán, nên ta chỉ còn cách mang muội theo bên người, lại tìm cơ hội thả muội đi, hiện tại là cơ hội duy nhất để rời nơi này, muội đi nhanh đi."
Giang Từ vẫn trầm mặc như cũ, không hề di chuyển.
Thôi Lượng quýnh lên, nói: " Tiểu Từ, ở Bảo Lâm Sơn, hàng năm vào tháng ba, chẳng có loại 'Thải Linh Hoa' nào nở rộ cả."
Giang Từ suy nghĩ một lát mới hiểu được ý tứ của những lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thôi Lượng lại nói: "Tiểu Từ, vậy ta hỏi muội, vết thương trên vai của muội, trước khi về phủ Tả tướng, thuốc muội dùng toàn bộ là phương thuốc ta kê, phải không?"Giang Từ ngập ngừng, Thôi Lượng vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, thở dài: "Muội yên tâm đi, thân phận thật sự của Vệ đại nhân, mặc dù ta đoán được, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra."
Giang Từ khẽ nói: "Thôi đại ca, huynh."
Thôi Lượng dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh rừng cây, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Giang Từ theo đó yên lặng ngồi xuống.
Thôi Lượng trầm mặc một lát, rồi kể lại chuyện ngày đó mình lợi dụng ý định chạy trốn của nàng, sau khi Giang Từ nghe xong, cười khổ một tiếng: "Hóa ra tướng gia ngày đó cưỡng ép giữ ta, quả nhiên là …"Thôi Lượng khẽ híp mắt lại, ngước nhìn bầu trời đêm: "Tiểu Từ, ngày đó ở phủ tướng, ta từng lợi dụng muội, là Thôi Lượng ta không đúng.
Hiện nay, muội lại biết được tất cả những gì tướng gia và Tiêu giáo chủ âm thầm thực hiện, tính mạng của muội đang ngàn cân treo sợi tóc.
Hiện tại tướng gia là cố kỵ ta, nên tạm thời không lấy tính mạng muội.
Tuy ngài ấy đã đáp ứng ta, đợi thương thế muội hồi phục sẽ thả muội trở về, nhưng ta sợ ngài ấy trước mặt thả người, sau lưng lại sai người âm thầm giết muội.
Thế nên ta chỉ có thể tìm cơ hội này để thả muội đi."
Giang Từ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thôi đại ca, cảm ơn huynh, nhưng huynh yên tâm, bọn họ sẽ không giết muội.
Huynh cũng đã nói rồi, tướng gia nếu cần dùng huynh, nhất định sẽ không giết muội."
Nhưng Tiểu Từ, kiểu gì ta cũng có một ngày phải rời khỏi nơi này, muội cũng không thể cả đời đi theo ta, ta thực sự lo rằng…Giang Từ vẫn lắc đầu.