Ta ở bên tướng gia từ nhỏ, con người tướng gia, ta hiểu rất rõ.
Nếu muội ảnh hưởng đến sự nghiệp của ngài ấy, ngài ấy tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Huống hồ, còn có một Tiêu giáo chủ tâm ngoan thủ lạt nữa.
Tiểu Từ, nghe ta đi, muội vẫn nên đi đi, đừng có chôn chân mãi trong vũng nước đục này.
Thôi Lượng quay đầu nhìn Giang Từ.
Giang từ vẫn bất động, Thôi Lượng bất đắc dĩ, nói: "Hay là như vậy đi, muội cùng ta nói một chút, năm ngoái sau khi rời kinh thành đã xảy ra chuyện gì? Ta lại giúp ngươi suy nghĩ một chút, có nên rời đi hay không?"Giang từ trong lòng bão táp cuồn cuộn, hơn nửa năm qua tất cả ủy khuất, ẩn nhẫn, đau đớn đồng loạt trào lên, chỉ cảm thấy người trước mắt này giống như huynh trưởng ruột của mình, thân ảnh của hắn tựa như một tòa núi lớn thay mình che chắn mưa gió, cuối cùng nhịn không được khóc lên "Oa" một tiếng.
Thôi Lượng biết trong lòng nàng tích tụ đã lâu, đợi nàng khóc xong, vận lực vỗ vào lưng nàng, Giang Từ há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau khi thở hổn hển kịch liệt, trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Thôi Lượng càng khổ sở, vỗ nhẹ vào sau lưng nàng, ôn nhu nói: "Nói đi, có gì thì nói với ta, nếu nói ra, trong lòng muội sẽ thoải mái hơn một chút."
Mắt Giang Từ rưng rưng, nhẹ gật đầu, kể lại một mạch từ lần đầu gặp Vệ Chiêu ở Trường Phong Sơn Trang, kể đến mọi chuyện trên núi Ngưu Tị Sơn, chỉ trừ lại cái đêm kinh hoàng ấy tại túp lều tranh.
Thôi Lượng yên lặng lắng nghe, ý thương tiếc trong mắt càng đậm đặc.
Thật lâu sau, thở dài một tiếng: "Tiểu Từ, muội thật sự chịu khổ rồi."
Giang Từ nghẹn ngào không nói gì, Thôi Lượng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Khi ta ở Bình Châu, cũng từng nghe qua chuyện Nguyệt Lạc, không ngờ rằng, bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, chẳng trách Tiêu giáo chủ vẫn là trẻ con lại."
Giang Từ cúi đầu nói: "Thôi đại ca, Tam gia hiện tại liên thủ với Tướng gia, giờ huynh đã biết, tuyệt đối đừng lộ ra sơ hở, có thể bọn họ sẽ không giết ta, nhưng ta sợ bọn họ ra tay với huynh."
Thôi Lượng mỉm cười nói: "Ta tự có cách để bảo vệ mình.
Hơn nữa, Thôi đại ca của muội không phải là kẻ dễ bị lừa như vậy đâu, sẽ không để cho bọn họ nhìn ra được.
Ngược lại là muội, ài, bây giờ ta cũng tin tưởng, Tiêu giáo chủ sẽ không giết muội, nhưng với Tướng gia thì."
Giang Từ do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Tướng gia sẽ không giết ta, cùng lắm chỉ phái Trường Phong vệ theo dõi ta thôi, ngài ấy sợ ta tiết lộ bí mật."
Thôi Lượng trầm ngâm một lát, nhìn về phía Giang Từ, giọng điệu ngày càng trở nên nghiêm túc: "Tiểu Từ, nếu như muội còn gọi ta một tiếng Thôi đại ca, hôm nay muội cứ nghe ta, mau rời khỏi nơi này!" Hắn kéo Giang Tử dậy, nghiêm nghị nói: "Lên ngựa!"Giang Từ chưa bao giờ thấy Thôi Lượng nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy, cảm động không nói gì, yên lặng lên ngựa.
Thôi Lượng nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Từ, bảo trọng!" Hắn vận lực vỗ vào mông ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, cất võ phi nhanh.
Trong bóng đêm, Giang Từ quay đầu lại, lớn tiếng gọi: "Thôi đại ca, huynh bảo trọng!"Gió đêm nhè nhẹ thổi, lướt qua đồng bằng.
Thôi Lượng đứng yên tại chỗ, tận đến khi mắt thấy một người một ngựa biến mất trong bóng đêm, tai nghe tiếng vó kia dần dần đi xa, mới than nhẹ một tiếng: "Tiểu Từ, ngươi cũng phải bảo trọng!"Hắn đứng yên một lúc lâu, thất vọng quay người, nhưng tảng đá lớn trong lòng cũng phần nào được thả lỏng, nhảy lên tuấn mã, quát lớn một tiếng, vó ngựa tung bay, quay về quân doanh.
Hắn mỉm cười đi về phía trung tâm trại chỉ huy, Trần An tiến lên đón: "Quân sư, Tướng gia không có ở đây."
Thôi Lượng mỉm cười nói: "Tướng gia bị thương, vậy mà các ngươi cũng không khuyên nhủ gì ngài ấy."
Trần An thở dài: "An sư huynh vừa được an táng, Tướng gia thương tâm, làm gì có ai dám nhiều lời? Ngài ấy bảo chúng ta về trước, một mình canh giữ trước mộ, sau đó lúc các huynh đệ lại đi tìm ngài ấy thì không thấy một bóng người nào cả, không ai biết ngài ấy đã đi đâu.
Ninh tướng quân nói Tướng gia có thể muốn một mình yên tĩnh một chút."
Thôi Lượng gật đầu nói: Cũng đúng, trong lòng Tướng gia có nhiều điều khó nói, yên tĩnh một chút có khi lại tốt."
Hắn đi tới phía sau đại trướng, lặng lẽ kéo tên lính gác hôn mê kia vào trong trướng của mình.
Lại nhớ tới phòng ngự ven sông Tây, xoay người đi về phía đầu cầu.
Mới vừa đi vài bước, đã thấy trướng nhỏ Giang Từ từng ở hình như có ánh nến, hắn nhẹ "Ồ" một tiếng, dừng lại một lát, phủi nhẹ vạt áo, đi tới, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Dưới ánh nến, Bùi Diễm quay đầu lại, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, mỉm cười nói: "Tử Minh trở về cũng nhanh thật."
Thôi Lượng cũng mỉm cười, đi vào trong trướng, nhìn quanh một chút bên trong, thản nhiên nói: "Tiểu Từ đi rồi, thật đúng là có chút không nỡ."