Vết thương trên vai trái Bùi Diễm nhói lên một hồi, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Tử Minh tiễn Tiểu Từ đi, sao không nói với ta một tiếng, ta rất muốn tiễn đưa nàng, dù sao ở cùng nhau lâu như vậy, cũng có chút không nỡ."
Thôi Lượng thở dài: "Ai, vết thương của muội ấy đã khỏi lâu như vậy, vốn dĩ đã sớm muốn đưa muội ấy đi rồi, ta sợ muội ấy có chuyện không may xảy ra nên mới kéo dài thời gian đến bây giờ.
Vốn định từ biệt tướng gia, nhưng Tiểu Từ biết hôm nay là ngày chôn cất An Trừng tướng quân, nói ra sợ quấy rầy tướng gia, để ta thay muội ấy tạ lỗi với tướng gia."
Bùi Diễm miễn cưỡng cười: "Tội gì? Ta vốn đã đồng ý với Tử Minh, đợi nàng khỏi bệnh, phải đưa nàng trở về."
Thôi Lượng cười nói: "Đúng vậy, ta cũng nói là tướng gia phái người đưa muội ấy về, nhưng Tiểu Từ nói hiện tại tiền tuyến thiếu nhân thủ, không muốn làm phiền tướng gia."
Bùi Diễm chậm rãi nói: "Sao nàng ấy lại khách khí như vậy."
Thôi Lượng "A" một tiếng, nói: "Tướng gia, ngài vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi, ta lên xem tình hình phía trước một chút, chỉ sợ Hoàn quân lại giở trò mới."
"Làm phiền ngươi rồi."
Bùi Diễm cười có chút cứng ngắc.
Thôi Lượng cười nhẹ một tiếng đáp lại, bước nhanh ra khỏi trướng.
Bùi Diễm đứng lặng trong trướng, ánh mắt lướt qua chiếu trải trên mặt đất, chậm rãi cúi người, nhặt cuốn "Tố Vấn" lên.
Trang sách đã bị lật đến mức nhăn nhó, hắn lật từng tờ từng tờ từng tờ, bất chợt cảm thấy trong ngực khí huyết dâng trào, ho nhẹ mấy tiếng.
Kinh thành sừng sững, hoàng cung Cửu Khuyết.
Trong điện Duyên Huy, cuộc tranh luận về "Than đinh pháp" đã diễn ra suốt nửa ngày.
Lưng của Trang Vương đã ướt đẫm mồ hôi, hắn ta cảm thấy mình giống như con chuột trong cái bình gió - bị áp lực từ cả hai phía."
Kể từ khi "Than đinh pháp" được thực thi, nó đã bị các thế gia và các danh môn vọng tộc phản đối kịch liệt.
Dù đất nước đang trong tình thế khó khăn, những thế gia quý tộc này không tiện phản đối công khai nhưng cũng không chịu hợp tác.
Thông tin về sản lượng đất đai và nhân khẩu nô tớ của các hộ vẫn chưa thể thống kê hết, số tiền bạc cần nộp lên không thấy đâu.
Trang Vương, người chịu trách nhiệm cho việc này, bận đến mức đầu óc như muốn nổ tung, trong lòng còn lo lắng cho người thân ở Hà Tây đang đối mặt với nguy cơ chiến tranh, trong vòng một tháng đã gầy đi đáng kể.
Trong điện, mọi người vẫn đang tranh cãi và đùn đẩy trách nhiệm.
Khuôn mặt của Hoàng đế đã sớm trở nên ảm đạm như bầu trời hoàng hôn bên ngoài.
Nhóm nội thị đang thắp nến lớn, tay đều run rẩy lo sợ.
Thái tử ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hoàng đế, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Tĩnh Vương đứng yên lặng ở một bên, không nói nhiều.
Đồng học sĩ và Trấn Bắc Hầu Bùi Tử Phóng tháng trước đã trở về kinh thành vào Nội Các làm việc, cũng đều giữ vẻ mặt trầm tĩnh.
Buổi lên triều hôm nay là một cuộc họp lớn của triều đình.
Bởi vì muốn chứng thực tính hiệu quả của "Than đinh pháp" mà tất cả các quan viên từ ngũ phẩm trở lên ở kinh thành và các vương công quý tộc đều phải tham dự, bao gồm cả những vương hầu quý tộc không bận bịu.
Để giảm thiểu số thuế phải nộp, mọi người đã tìm mọi cách để trốn tránh và khi tranh cãi giữa họ trở nên căng thẳng hơn thì một vài chuyện gièm pha chưa lộ ra ánh sáng cứ thế mà được tiết lộ.
Hoàng đế ngồi trên bảo tọa, tay ẩn ẩn có chút run rẩy.
Bên ngoài cung điện đột ngột truyền đến ba tiếng chuông đồng dồn dập.
Tất cả mọi người trong cung đều giật mình và ngước nhìn lên, bọn họ còn chưa nói xong mà lời nói giống như bị chắn trong cổ họng không phát ra được.
Một lúc sau tiếng chuông từ xa đã đến gần hơn, âm thanh vọng lên từ bậc thang làm từ đá ngọc trắng.
Khương Viễn dẫn hai người nhanh chóng vào trong điện, hai người đó nhanh chóng ngã lăn xuống đất.
Đào Nội Thị nhanh chóng chạy xuống bậc thang, lấy quân tình cấp báo từ tay một trong hai người kia, sau đó lại chạy nhanh lên loan đài và báo cáo cho Hoàng đế.
Hoàng đế từ khi nghe thấy tiếng chuông đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi mở quân tình cấp báo này ra và cúi đầu đọc kỹ vẫn không tránh được ngạc nhiên.
Mặt chữ màu đen trên tờ giấy khiến ông ta cảm thấy choáng váng, nội lực trong cơ thể bỗng nhiên không theo khống chế mà trở nên tán loạn.
Một cảm giác tanh ngọt dâng lên đến cổ họng.
Hoàng đế run rẩy vận khí để đè ép cảm giác này lại nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được và nôn ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống trên bảo tọa.
Bức quân tình trong tay hoàng thượng lập tức rơi xuống, đặt trên một tấm thảm dệt nên bằng bức "Cửu Long đồ".
Trong cung điện bỗng nhiên hỗn loạn, Đổng học sĩ và Bùi Tử Phóng phản ứng nhanh chóng.
Cả hai đồng loạt đẩy Thái tử và Tĩnh Vương ra, Thái tử và Tĩnh Vương sau đó cũng lảo đảo chạy lên bục cao và đỡ lấy hoàng đế: "Phụ hoàng!"Đổng học sĩ, Bùi Tử Phóng và Đào Hành Đức nhanh chóng tiến lên.
Thái tử vô cùng hoảng loạn mà liên tục kêu lên: "Triệu thái y đến!"