Nhưng Bùi Diễm lại như đắm chìm vào ký ức xa xôi, hắn nhìn khói mù từ bình thuốc bốc lên, ánh mắt có chút mê man: "Từ khi ta hai tuổi, ta đã phải trải qua quá trình tẩy gân và loại bỏ tủy xương, thường xuyên ngâm mình trong suối Bảo Thanh cùng nhiều loại thuốc khác, hàng ngày còn phải uống nhiều loại thuốc vô cùng đắng.
Mãi đến năm ta bảy tuổi, khi chân khí trong thân thể ta đã phát triển một phần nhỏ, ta mới không cần uống thuốc nữa."
Giang Từ nghĩ về đêm tiệc mừng thọ tại Tướng phủ và đêm chữa thương tại Bảo Thanh Tuyền, nàng không biết an ủi hắn như thế nào.
An Trừng cùng tuổi với ta, thậm chí còn lớn hơn ta vài tháng.
Ta nhớ rất rõ, ngày đó Bùi quản gia đưa hắn đến Bảo Thanh Tuyền, lúc đó ta đang uống thuốc.
Tiểu tử này nghĩ rằng ta chỉ là một cái phôi bệnh yếu đuối, lại dựa vào việc hắn thường ở Nam An phủ đánh nhau với một đám trẻ mồ côi nên nghĩ rằng hắn vô cùng giỏi giang, hình như lúc đó hắn hơi coi thường ta một chút.
Bùi Diễm dường như nhớ lại một chuyện thú vị, mỉm cười nhẹ.
Giang Từ sớm đã biết tuổi nhỏ của hắn là một nhân vật rất lợi hại, cũng không kiềm chế được mà mỉm cười: "Tướng gia mà ra tay, An đại ca chắc chắn đã chịu lỗ nặng."
Bùi Diễm nhớ tới năm đó tại Bảo Thanh Tuyền, tiểu tử kiêu ngạo kia đã bị hắn trừng trị đến chết đi sống lại, nụ cười dần dần trở nên cứng lại, giọng điệu có chút chua xót: "Chẳng có gì cả, ta cũng chỉ là bắt hắn phải coi ta như lão đại, chỉ nghe theo lệnh của ta mà thôi."
Từ khi Giang Từ vào phủ tướng quân, người bên cạnh Bùi Diễm mà nàng gặp thường xuyên nhất là An Trừng.
Trước đây nàng luôn coi An Trừng là một cái móng vuốt sắc nhọn của con cua lông, hận không thể chặt đứt cái móng vuốt này cho hả giận.
Nhưng ngày ấy ở trên chiến trường và tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của hắn ta, biết rằng nhờ hắn ta dẫn quân ngăn chặn quân của Hoàn quốc mới bảo vệ được tính mạng của ba vạn binh sĩ Trường Phong kỵ đồng thời ngăn cản kế hoạch tiến quân về phía Nam của Hoàn quốc.
Kể từ giây phút đó ấn tượng của Giang Từ về An Trừng đã thay đổi hoàn toàn, lúc này trong lòng nàng là niềm tôn trọng và ngưỡng mộ An Trừng.
Giang Từ không khỏi thở dài: "An đại ca sợ là ăn không ít đau khổ."
"Đúng vậy."
Bùi Diễm hơi ngẩng đầu lên, mấy ngày nay nỗi đau và sự tự trách cứ dồn nén trong lồng ngực nhưng hắn không thể nào giải tỏa hết được.
Giờ phút này, hắn dường như đã chịu đựng đến giới hạn, muốn bộc lộ hết tất cả cảm xúc trong lòng : "Mười tám năm qua hắn vẫn luôn đi theo ta, cũng chưa bao giờ phản đối mệnh lệnh của ta.
Đôi khi việc luyện công khiến ta cảm thấy mệt mỏi và tức giận, đã từng đánh hắn vài cú, nhưng những lúc như vậy hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Có lần ta và Ngọc Đức lén xuống núi muốn đi dạo hoa tửu quanh Nam An phủ, hắn và Hứa Tuyền đã phải hóa trang thành bộ dáng của chúng ta, ở lại Bích Vu Thảo Đường.
Có một lần chuyện này bị mẫu thân phát hiện, bọn họ bị nhốt trong hầm băng đến nỗi suýt chết đông.
Ta và Ngọc Đức quỳ đến ngất xỉu bọn hắn mới được thả ra."
Ngày hôm nay hạ táng An Trừng, giọng nói và nụ cười đó dường như vẫn đang ở trước mắt Bùi Diễm, nhưng hình ảnh bộ quần áo thủng lỗ chỗ với những mũi tên đẫm máu tươi vào khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào tim Bùi Diễm một nỗi đau thấu tận tâm can.
Nỗi đau giữa hai hàng lông mày của Bùi Diễm ngày càng dày hơn.
Dường như hắn đang tự nói với mình điều gì hoặc là đang nhớ về chuyện xa xưa năm nào.
Lời nói của hắn hơi lộn xộn, đôi khi nói về việc đã cùng An Trừng ra trận chống địch, đôi khi lại bất chợt nhớ về những ngày ấu thơ khi hắn mới mười ba, mười bốn tuổi.
Giang Từ biết rằng Bùi Diễm đang cảm thấy bế tắc nên nàng chỉ im lặng nghe hắn trút bỏ tâm sự, không nói lời nào.
Mùi thuốc càng ngày càng nồng, Giang Từ đứng dậy và thêm củi vào dưới lò thuốc.
Bùi Diễm chăm chú nhìn ngọn lửa, trầm ngâm một lúc lâu sau đó đột nhiên gọi: "Tiểu Từ."
Giang Từ do dự một chốc, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Bùi Diễm vươn tay ra muốn cởi băng ở đùi phải.
Thấy cánh tay trái của Bùi Diễm có vẻ bất tiện, Giang Từ quỳ xuống trước mặt hắn và nhẹ nhàng cởi dây buộc.
Bùi Diễm kéo ống quần lên, Giang Từ thấy rõ ràng một vết sẹo lớn như miệng chén ngay phía dưới đầu gối phải của hắn, giữa vết sẹo dường như bị khoét đi một lỗ khiến người nhìn phải giật mình.