Bùi Diễm nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo, cổ họng thắt lại: "Năm đó xảy ra huyết chiến với quân Hoàn quốc tại Kỳ Lân sơn, ta đã dẫn theo hai vạn binh sĩ chịu trách nhiệm giữ chặt năm vạn quân địch tại quan ải.
Thời điểm đó người chỉ huy quân Hoàn Quốc là Bộ Đạo Nguyên.
Lúc đó ta tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào khinh công của mình mà không ngần ngại từ quan ải lao xuống, giết chết Bộ Đạo Nguyên.
Sau đó với sự hỗ trợ của An Thừa, ta leo trở lại quan ải nhưng lại bị một mũi tên của phó tướng Bộ Đạo Nguyên bắn trúng vào đây."
Ta nhất thời bất cẩn hơn nữa lại bận việc chỉ huy quân đội cùng chiến sự, không để ý tới mũi tên kia đã được tẩm độc.
Sau hai ngày giao tranh đẫm máu và tiêu diệt toàn bộ năm vạn quân trên Kỳ Lân Sơn ta mới phát hiện ra chất độc dần lan ra và đúng lúc đó ta cũng rơi vào hôn mê."
Lúc đó trên chiến trường không tìm được bất kỳ loại thảo dược nào, An Trừng đã cắt bỏ miếng thịt đã hỏng này, dùng miệng hút chất độc cho ta, giúp ta giữ được tính mạng.
Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn bị hôn mê suốt ba tháng, mãi cho đến khi ta tìm được loại thuốc tốt hắn mới tỉnh lại.
Lời nói của Bùi Diễm càng lúc càng thấp, Giang Từ ngẩng đầu lên nhìn rõ, đôi mắt sáng trong trẻo trước kia của hắn giờ đây dường như được bao phủ bởi một lớp sương mờ.
Giang Từ im lặng giúp hắn xếp lại ống quần, sau đó cột lại lớp băng ở chân cho hắn và trở về chỗ cũ, thấp giọng nói: "Tướng gia, người chết không thể trở lại.
An đại ca chết trên chiến trường nhưng cũng đã cứu sống biết bao người, da ngựa bọc thây, chết có ý nghĩa.
Nếu An đại ca ở trên trời có linh, nhìn thấy Tướng gia như thế này, trong lòng cũng sẽ bất an."
Bùi Diễm cảm thấy càng thêm khó chịu, ho khan vài tiếng.
Sau khi ho, hắn thấp giọng nói: "Hắn vốn dĩ có thể không cần ra đi như thế, tất cả đều là lỗi của ta."
Giang Từ cảm nhận được sự hối hận sâu sắc trong lời nói của Bùi Diễm thì quay đầu nhìn sang phía hắn.
Bùi Diễm mê man nhìn ngọn lửa nhỏ trong lò thuốc, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải vì ta muốn nhân cơ hội này mượn đao giết người để tiêu hao sức mạnh của Cao thị, họ cũng không cần phải rút lui về Thanh Mao cốc.
Nếu không phải vì ta quá tự tin, xem nhẹ Vũ Văn Cảnh Luân và người ở bên cạnh hắn ta, nếu không phải vì ta quá chủ quan nên dành thêm thời gian ở lại Ngưu Tị Sơn thì hắn cũng không phải chết như thế."
Từ khi Giang Từ quen biết Bùi Diễm, ngoại trừ lần hắn say rượu thất thố tại tiệc mừng thọ ở Tướng phủ, Giang Từ đã quen thây hắn tự tin đến ngạo mạn, tàn nhẫn và lạnh lùng, phóng túng và tự do.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn tự trách và đau đớn như lúc này nhưng nàng cũng không biết làm thế nào để an ủi.
Sau một lúc lâu, nàng nói: "Tướng gia, mong ngài đừng trách ta nói thẳng.
Ta tin nếu quay trở lại một tháng trước thì ngài vẫn sẽ làm như vậy."
Bùi Diễm sửng sốt một chút, im lặng một lúc lâu sau đó khẽ gật đầu: "Ngươi nói đúng.
Nếu trở lại một tháng trước, ta vẫn sẽ đến Ngưu Tị Sơn trước, vẫn sẽ dùng chiêu mượn đao giết người này để tiêu diệt Cao thị ở Hà Tây.
Chỉ là, ta sẽ không hành động một cách ngạo mạn như vậy, chắc chắn sẽ an bài mọi chuyện ổn thỏa."
Tuy nhiên Tướng gia à, trên thế gian này không có đường rút lui, cũng không có thuốc hối hận.
Có một số việc một khi làm sai là vĩnh viễn cũng không thể nào vãn hồi lại được.
Bùi Diễm thở dài: "Đúng vậy, giờ phút này hối hận cũng vô ích.
Trước đây ta thực sự không thể tưởng tượng Vũ Văn Cảnh Luân lại mạnh mẽ đến vậy, quân đội Hoàn Quốc cũng không chỉ đơn giản là hữu dụng vô mưu."
Giang Từ nhẹ giọng nói: "Tướng gia, trên đời này, không phải mọi sự việc và mọi người đều nằm trong tầm kiểm soát của ngài."
Bùi Diễm cười khổ nhìn về phía nàng: "Ngươi đang châm chọc ta hay đang cố gắng an ủi ta vậy?"Giang Từ cúi đầu xuống, giọng nói rất nhỏ: "Ta chỉ là nói thật mà thôi, nếu Tướng gia không muốn nghe thì cũng không cần nghe."
Bùi Diễm lại đột nhiên cười to: "Đúng, lời ngươi nói chính là lời nói thật.
Kể cả Tử Minh, kể cả Tam Lang, thậm chí ngay cả ngươi đều không phải là người mà ta có thể kiểm soát."
Giang Từ không nói gì thêm, đứng dậy nhìn qua, thấy thuốc đã đun xong.
Nàng đang định lấy lọ thuốc xuống nhưng lại bị bỏng một chút, vội vàng rút tay lại.
Bùi Diễm đi tới, cau mày nói: "Vẫn vội vàng như thế!" Hắn đưa tay ra muốn nắm chặt hai tay của nàng.
Giang Từ vội vàng lùi về phía sau hai bước, tay của Bùi Diễm đứng lại giữa không trung.
Bùi Diễm có chút lúng túng, ngồi trở lại chỗ cũ.
Giang Từ dùng áo quân để bọc tay, cầm bình thuốc xuống, từ từ đổ thuốc vào chén, chờ thuốc nguội đi một chút rồi đưa cho Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhìn nàng, uống một hơi hết chén.
Hắn trầm mặc một chút rồi đột nhiên nói: "Ngươi vẫn còn phải đổi thuốc và châm cứu cho ta."
Giang Từ nhanh chóng nói: "Hay để Thôi đại ca giúp ngài."