Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 359 - Chương 359: Vết Cũ Hận Mới (1)

Chương 359: Vết cũ hận mới (1)

Nàng mở hòm thuốc ra, Vệ Chiêu nằm xuống chiếu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Giang Từ một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Tại sao trở lại?"Tay Giang Từ run một chút, kim châm cũng vì thế mà không chính xác.

Vệ Chiêu hít vào một hơi lạnh, Giang Từ vội vàng rút kim ra, thấy máu tươi bắt đầu chảy ra, nàng quay lại mở hòm thuốc tìm băng gạc.

Vệ Chiêu trào phúng nói: "Ngươi cần phải học hỏi thêm nhiều từ Thôi Giải Nguyên."

Giang Từ đè lại chỗ vết thương chảy máu vì kim châm kia.

Thấy nụ cười có vẻ chế nhạo kia của Vệ Chiêu, nàng lập tức tránh mắt đi, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Tam gia, sau này ngài không cần phải cử người bảo vệ ta nữa."

Được.

Vệ Chiêu trả lời rất dứt khoát.

Sau đó y lại không kiên nhẫn nói: "Biết rồi."

Giang Từ vội vàng buông tay, tự mình bình tĩnh lại, tìm đúng huyệt đạo và đâm kim xuống.

Sau khi châm cứu xong, nàng ngồi bên cạnh Vệ Chiêu.

Cuối cùng không nhịn được cảm giác mệt mỏi, nàng che miệng và ngáp.

Vệ Chiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, đột ngột vươn tay ra, một luồng chân khí truyền từ mạch của Giang Từ vào.

Giang Từ co rúm người lại nhưng Vệ Chiêu lại càng nắm chặt hơn.

Nàng mỉm cười cảm kích Vệ Chiêu.

Nàng để y tùy ý nắm lấy cổ tay mình, để chân khí của y chảy vào cơ thể mình, xua đi tất cả mệt mỏi và vất vả mấy ngày qua.

Nội lực yếu ớt trong cơ thể Giang Từ bị chân khí Vệ Chiêu đưa vào kích thích lưu chuyển nhanh hơn, dần hồi phục tinh thần, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy, nhẹ nhàng nói: "Ta đỡ hơn nhiều rồi, Tam gia, ngài vẫn nên tự mình vận công chữa thương, đừng vì ta hao tổn chân khí nữa."

Vệ Chiêu chậm rãi thu hồi tay phải, vẻ mặt dường như có chút khinh thường: "Đã muốn trở về làm quân y, thì đừng làm như một con ma bệnh!"Giang Từ không phục, bỗng nhiên rút ngân châm trên đùi Vệ Chiêu ra, Vệ Chiêu đột nhiên ngồi dậy, tức giận nói: "Ngươi."

Giang Từ quơ quơ ngân châm trong tay, cười nói: "Đủ thời gian rồi, Vệ đại nhân."

Vệ Chiêu không nói gì, dùng sức rút từng ngân châm ra, ném cho Giang Từ.

Giang Từ nhìn thấy mấy lỗ kim có máu rỉ ra, đang định cúi người, Vệ Chiêu lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thản nhiên nói: "Đã khuya rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, đừng đến y trướng nữa."

Giang Từ từ chối cho ý kiến cười cười, thu dọn đồ đạc xong, nói: "Tam gia nghỉ ngơi sớm, sáng mai ta lại tới."

"Được."

Vệ Chiêu buộc miệng nói ra, lập tức nhắm mắt lại.

Nghe tiếng bước chân của nàng đi xa, dường như còn chào hỏi Tông Thịnh, mới chậm rãi mở mắt.

Hắn ta nhìn đỉnh trướng, tay khẽ vuốt chân phải, bỗng nhiên giữa lông mày hiện lên một tia hận ý, tay phải đánh vào không khí, đánh rơi một con bọ cánh cánh cứng từ trên đỉnh hướng xuống.

Trên trời mây che khuất trăng, qua giờ Tý, quân Hoàn chợt phát động một đợt tổng tiến công.

Lần công kích này quân Hoàn giở chút mánh khóe, dùng một phần lực lượng giả vờ tấn công cầu Trấn Ba, mà quân chủ lực ở phía đông cầu Trấn Ba khoảng ba dặm chờ cơ hội tấn công.

May mắn Thôi Lượng sớm có chuẩn bị, an bài thỏa đáng, điều động Trường Phong Kỵ Binh kịp thời, quyết chiến một trận, mới ép lui được chủ lực của quân Hoàn.

Tiếng hò hét dần nhỏ lại, từ xa Thôi Lượng quan sát chủ lực quân Hoàn rút lui một cách ngay ngắn, biết tối nay đã vượt qua bình yên, rồi dặn dò Trần An vài câu, thúc ngựa trở lại cầu Trấn Ba.

Đêm đã khuya, ếch kêu ộp oạp, hắn ta khoanh tay đứng ở bên bờ kênh Hà Tây, nhìn quân doanh quân Hoàn bờ bên kia, chậm rãi thở dài.

Ninh Kiếm Du đến gần, vỗ vai hắn ta, cười nói: "Sao rồi? Nhớ ý trung nhân?"Thôi Lượng quay đầu, mỉm cười nói: "Kiếm Du tuổi trẻ thành danh, áo bào trắng giáo bạc, uy chấn biên quan.

Ta ở kinh thành đã nghe nói, các thiếu gia tiểu thư ở Thành Quận vì để gặp mặt Kiếm Du mà không quản ngại đêm khuya đến quân doanh, có chuyện đó thật ư?"Ninh Kiếm Du xấu hổ cười "Hì hì" hai tiếng, Thôi Lượng cười ha ha, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, lại hướng ánh mắt về phía đối diện, khẽ mỉm cười.

Ninh Kiếm Du thấy rõ ràng, gọi: "Tử Minh."

Thôi Lượng mỉm cười nói: "Chúng ta tiếp tục chịu đựng vài ngày, sắp đến lúc rồi."

Ninh Kiếm Du không hiểu, Thôi Lượng xoay người, nói: "Đêm nay xem như đã vượt qua, Kiếm Du yên tâm trở về nghỉ ngơi, ta cũng phải đi ngủ một giấc thật ngon."

Ninh Kiếm Du vội đuổi theo hắn ta, hai người vừa nói vừa đi.

Thôi Lượng đang nói đùa chợt "ồ" một tiếng, dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc.

Ninh Kiếm Du nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thấy Giang Từ từ trong trướng Vệ Chiêu đi ra, còn mang theo hòm thuốc và bình thuốc.

Giang Từ đi ra vài bước, chạm mắt với Thôi Lượng, thẹn thùng cúi đầu, chợt ngẩng đầu, cười nói: "Thôi đại ca, Ninh tướng quân, đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?"Ninh Kiếm Du cười gật đầu: "Tiểu Từ cũng chưa nghỉ ngơi."

Bình Luận (0)
Comment