Giang Từ đi ngang qua hai người, Thôi Lượng vỗ vai Ninh Kiếm Du: "Kiếm Du, huynh đi về trước đi."
Hắn ta đuổi theo Giang Từ, hai người đi tới một nơi khá yên tĩnh, Thôi Lượng trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?"Giang Từ ngẩng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt trong suốt, lời nói bình tĩnh thản nhiên: "Thôi đại ca, ta không đi, ta muốn ở lại chỗ này."
"Vì sao?" Dưới ánh đèn, Thôi Lượng thấy hai gò má Giang Từ đỏ bừng, giữa lông mày sự lo lắng hiện lên càng nhiều.
Giang Từ ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn ta dời tầm mắt, nhìn về phía y trướng, thấp giọng nói: "Thôi đại ca đã tận tâm dạy y thuật cho ta, ta muốn ở lại chỗ này cống hiến chút sức lực."
Thôi Lượng thầm thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Có gặp Tướng gia hay không?""Đã gặp, Tướng gia đồng ý cho ta ở lại."
Giang Từ nở nụ cười, trên mặt cũng có chút tinh thần: "Thôi đại ca, là ta tự mình lựa chọn trở về, về sau huynh không cần phải chiếu cố ta."
Thôi Lượng im lặng hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười: "Đã như thế, chúng ta sẽ ở lại cùng nhau, từ hôm nay trở đi Thôi đại ca muốn chính thức truyền dạy y thuật cho muội."
Giang Từ mừng rỡ nhưng không nói nên lời cảm ơn, Thôi Lượng vỗ đỉnh đầu của nàng, hai người nhìn nhau cười.
Giang Từ chợt trở nên tinh nghịch nháy mắt, cười nói: "Vậy ta có nên gọi huynh là sư phụ không?"Thôi Lượng cười khổ nói: "Chẳng lẽ ta già lắm rồi sao?""Không già không già."
Giang Từ vội nói: "Thôi Giải Nguyên hòa hoa phong nhã, tuổi trẻ tài cao, đùng là."
Thấy Thôi Lượng đưa tay tính đánh, cười chạy đi.
Ngày hôm sau Bùi Diễm dậy rất sớm, Thôi Lượng và Ninh Kiếm Du tuần tra tiền tuyến, cũng tới sớm.
Ninh Kiếm Du báo cáo quân tình xong, ba người cùng nhau dùng bữa sáng, Bùi Diễm gọi An Lộ vào trướng, nói: "Đi mời Vệ đại nhân."
Một lát sau, Vệ Chiêu chậm rãi đi vào, Bùi Diễm đứng dậy nghênh đón, cười nói: "Tam Lang đỡ hơn chưa?""Vết thương da thịt, làm phiền ngài lo lắng."
Vệ Chiêu lạnh nhạt cười.
Ninh Kiếm Du đột nhiên tiến lên, hướng Vệ Chiêu cúi người thật sâu.
Vệ Chiêu nghiêng người né qua, cười yếu ớt nói: "Ninh tướng quân đa lễ, Vệ Chiêu không dám nhận."
Ninh Kiếm Du lại quay sang trước người Vệ Chiêu, cúi người thật sâu, Vệ Chiêu khẽ nhíu mày, nâng ống tay áo, đỡ y dậy.
Thấy Vệ Chiêu hơi mất kiên nhẫn, Thôi Lượng vội đi lên nói: " Vệ đại nhân mời ngồi."
Ninh Kiếm Du vẫn nhìn thẳng Vệ Chiêu, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, thành khẩn nói: "Kiếm Du biết Vệ đại nhân không thích những nghi thức bên ngoài này, nhưng trong lòng Kiếm Du cảm kích tuyệt đối không phải giả dối."
Vệ Chiêu ngồi xuống bên cạnh Bùi Diễm, cúi đầu chậm rãi chỉnh lại áo bào trắng, chậm rãi nói: "Thiếu quân thích những nghi thức bên ngoài, người dưới trướng cũng cứng ngắc như vậy!"Bùi Diễm cười ha ha, cười xong, thở dài: "Ngày đó nếu không có Tam Lang cứu giúp."
Vệ Chiêu khoát tay áo, Bùi Diễm lắc đầu, chuyển đề tài, nói: "Tóm lại, hết thảy là lỗi của một chủ soái như ta.
Đánh giá thấp kẻ địch, gặp chuyện luống cuống tay chân, làm lỡ thời cơ chiến đấu, xử trí theo cảm tính, sai đều ở ta.
Cũng may mọi người đồng lòng, cùng vượt qua cửa ải khó khăn, đây thật sự là may mắn lớn của Bùi Diễm!"Điền Sách vào trướng, Bùi Diễm nói: "Ngươi nói rõ xem rốt cuộc Thanh Mao Cốc thất thủ như thế nào?"Điền Sách cẩn thận bẩm báo, ngày đó quân Hoàn giả vờ tấn công, Trường Phong Kỵ lui tới sơn cốc, dụ quân Hoàn vào trận tiễn.
Bỗng nhiên kỵ binh quân Hoàn mặc đằng giáp y nhanh chóng xông qua sơn cốc, đằng giáp y kia lại có thể chống lại mũi tên cường nỏ.
An Trừng vội vàng dẫn theo hai vạn người đuổi theo, chủ lực quân Hoàn phía sau vọt tới cầm trong tay cường nỏ giống như Trường Phong Kỵ.
Trường Phong Kỵ bất ngờ không kịp đề phòng thương vong nặng nề, vừa chiến vừa lui, quân doanh bị đốt, liều chết chống cự, vẫn bị ép trở về phủ Hà Tây.
Không kịp đóng cửa thành, kỵ quân chủ lực của quân Hoàn chạy tới, cuối cùng báo phủ Hà Tây thất thủ.
Điền Sách lại sai người đi vào trong trướng của mình lấy Đằng Giáp Y và cường nỏ đoạt được từ trong tay quân Hoàn, Thôi Lượng nhận lấy nhìn kỹ, thở dài một tiếng, cũng không nói lời nào.
Bùi Diễm nhìn y, quay sang nói với Ninh Kiếm Du: "Phái người đi chưa?""Ngày hôm trước đã phái ra ngoài, đoán chừng quân Hoàn đã công phá Tinh Châu và Hàn Châu, thuộc hạ bảo bọn họ đi đường núi, thông báo cho Đồng Mẫn, trấn giữ Lũng Châu, đề phòng níu Ngưu Tị, không nên tùy tiện tới đây."
Điền Sách nói: "Hầu gia, mấy vạn người Đồng Mẫn kia không qua được, nếu Mai Lâm Độ bị quân Hoàn giữ lại, ba vạn người phía nam sông Tiểu Kính muốn đến Kỳ Sơn trong thời gian ngắn không thể chạy tới, người của chúng ta hơi không đủ."
Bùi Diễm chậm rãi nói: "Ta nghĩ kỹ rồi xem ra chúng ta bây giờ đã lâm vào thế bị động và cảnh khó khăn, kỳ thật, quân Hoàn bị chúng ta ngăn cản như vậy, dừng lại ở kênh Hà Tây cũng như nỏ mạnh hết đà."