Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 362 - Chương 362: Vết Cũ Hận Mới (4)

Chương 362: Vết cũ hận mới (4)

Giang Từ biết hắn vẫn còn chút tích tụ trong lòng, nhớ tới trên sách y có ghi, người tích tụ trong lòng như thế này, cần phải khuyên bảo, giải quyết ưu sầu, nên vừa xem sách y, vừa nói chuyện phiếm với hắn, đợi Bùi Diễm nói xong, nàng khép sách lại, nghiêm mặt nói: "Huyệt đạo không bị sai, xem ra là do vết thương của Tướng gia có chuyển biến tốt đẹp, miệng vết thương đang khép lại gây ra cảm giác ngứa ngáy, Tướng gia có cảm thấy trong đau đớn có chút ngứa ngáy không?"Bùi Diễm gật đầu nói: "Đúng vậy."

Giang Từ mỉm cười nói: "Tướng gia không hổ danh là cao thủ nội gia, bị thương xương quai xanh, còn có thể khỏi nhanh như vậy, xem ra có thể giảm bớt phân lượng thuốc và số lần châm cứu rồi."

Bùi Diễm sửng sốt, Giang Từ đã thu dọn xong hòm thuốc, nói: "Tướng gia có chuyển biến tốt, có thể đi ra ngoài đi lại nhiều hơn, cũng đừng giống như trước kia, giả bộ bị thương giả bộ thành thói quen, đừng để buồn bực dẫn đến tật xấu khác."

Nói xong cũng không nhìn Bùi Diễm, xoay người ra khỏi trướng.

Bùi Diễm khẽ lắc đầu, cười cười, đi ra doanh trướng, nhìn bóng dáng Giang Từ biến mất từ xa, lại nhìn lên trời xanh mây bay, hít một hơi thật sâu.

Quay sang đám người An Lộ cười nói: "Đi, chúng ta qua đầu cầu xem thử."

Trong cơn gió nhẹ, Bùi Diễm dẫn theo Trường Phong Vệ đến đầu cầu Trấn Ba và kênh Hà Tây tuần tra một lát.

Thấy Hầu gia bị thương vẫn tự mình đến tiền tuyến, sĩ khí các tướng sĩ tăng vọt, hồi hộp và mỏi mệt do phòng thủ dường như bị quét sạch.

Trần An càng cao hứng kéo Bách Thạch Cự Cung, liên tục bắn mấy mũi tên, bắn quân Hoàn đối diện mương người ngã ngựa lật.

Trường Phong Kỵ nhân cơ hội thổi kèn, đánh trống trận, khí thế ngút trời, khí thế của quân Hoàn lập tức yếu đi rất nhiều, ngày hôm nay thế tiến công cũng hơi hòa hoãn.

Đúng như Thôi Lượng dự đoán, mấy ngày kế tiếp, thế tiến công của quân Hoàn có chút yếu bớt, Trường Phong Kỵ trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất, không khí bi thương vẫn bao phủ ở quân doanh cũng lặng lẽ tan biến.

Vết thương của Bùi Diễm có chuyển biến tốt đẹp.

Mỗi ngày bận rộn điều động binh lính, lương thực, cùng đám người Thôi Lượng bàn bạc công việc bố trí canh phòng và sắp xếp phản công, chỉ là vai trái vẫn hơi đau âm ỉ, luôn phái người truyền Giang Từ qua châm cứu cho hắn.

Hai người cũng nói nhiều hơn, nhưng Bùi Diễm nói nhiều hơn, đa số thời gian Giang Từ đều im lặng lắng nghe.

Bùi Diễm vẫn thường xuyên nhắc tới An Trừng, nhưng rõ ràng tâm trạng đã chuyển biến tốt đẹp hơn, không còn hậm hực như trước kia, Giang Từ biết hắn đã dần dần thoát khỏi nỗi đau thất bại.

Vết thương ở chân Vệ Chiêu lành rất nhanh, mấy ngày sau đã hành động như thường, nhưng mỗi ngày Giang Từ đều đi qua, Vệ Chiêu cũng tùy ý cho nàng châm cứu.

Giang Từ hỏi rất tỉ mỉ về cảm giác của hắn ta sau khi dùng thuốc châm cứu, Vệ Chiêu cũng rất kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi, nhưng trừ lần đó ra, rất ít khi nói chuyện với Giang Từ.

Giang Từ nhận việc giặt quần áo cho hắn ta, hắn ta cũng chỉ thản nhiên đáp lời, cũng không từ chối.

Thôi Lượng lại đưa mấy quyển y thư cho Giang Từ, lúc rảnh rỗi sẽ đến y trướng, tự mình truyền dạy, có khi giảng đến những điều kỳ diệu, đám người Lăng quân y cũng nghe rất rất say mê, cái tên "Thôi quân sư" lại càng uy chấn Trường Phong Kỵ.

Ngày hôm đó khi màn đêm buông xuống trời đổ mưa to.

Giang Từ đang ở trong trướng chủ soái nói chuyện với Bùi Diễm, nghe thấy bên ngoài trời đổ mưa to, "Ai nha" một tiếng, đứng dậy bỏ chạy.

Bùi Diễm chậm rãi đi tới cửa trướng, An Lộ nghĩ rằng hắn muốn đến đầu cầu, giúp hắn phủ thêm áo mưa.

Bùi Diễm lại chỉ im lặng, nhìn Giang Từ luống cuống tay chân, thu quần áo phơi ở bên cạnh lều vào trong trướng, không bao lâu sau, lại thấy nàng ôm áo bào trắng của Vệ Chiêu chạy trong mưa, chạy vào trong trướng Vệ Chiêu cách đó không xa.

Bùi Diễm nhìn mưa bụi trắng xóa, im lặng một lúc lâu mới xoay người vào trong trướng.

Hắn ngồi ở trước bàn nhìn hòm thuốc của nàng hồi lâu, chợt cảm thấy miệng hơi khô, mờ mịt đưa tay, cầm ấm trà trên bàn, lại nắm vào không khí.

Hắn lắc đầu, tay lại dò xét, cầm ấm trà lên, chậm rãi rót nước vào chén trà.

Nước trà xanh nhạt bay trong không trung, "róc rách" rót vào trong chén trà màu xanh, át đi tiếng mưa dữ dội bên ngoài trướng.

Thấy Giang Từ xông thẳng vào, Vệ Chiêu hơi nhíu mày nhưng không nói lời nào.

Giang Từ mở áo bào đang ôm trước ngực ra nhìn một chút, cười nói: "May mà thu nhanh, không bị ướt."

Khoác áo bào lên lưng ghế.

Vệ Chiêu đi tới, cúi đầu lặng lẽ nhìn nàng, Giang Từ bị ánh mắt lấp lánh của hắn ta nhìn đến mức cúi đầu xuống.

Vệ Chiêu chợt vươn tay, gỡ mũ quân đội của nàng xuống.

Lúc này Giang Từ mới phát hiện mũ quân đội đã bị mưa xối ướt, tóc cũng thấm chút nước mưa, nửa ướt nửa khô, dứt khoát xõa ra đang lấy tay chải tóc đen, một bàn tay thon dài trắng nõn đưa tới một cái lược gỗ.

Bình Luận (0)
Comment