An Lộ bước vào trại, Bùi Diễm hỏi: "Ngày đó, ta đã phái An Trừng đi điều tra về Minh Phi, nhưng sau lại không có tin tức gì, ngươi có biết về việc này không?"An Dận vội nói: "Thuộc hạ biết, An sư huynh đã sai Chu Định đi, hắn báo lại chưa tìm ra thông tin gì, An sư huynh bảo hắn cứ tiếp tục điều tra, nếu tra ra được cái gì sẽ ngay lập tức báo cho Hầu Gia."
Bùi Diễm gật đầu nhẹ: "An Trừng đã không còn nữa, sau này việc của ám vệ sẽ giao cho ngươi phụ trách.
Phần còn lại, ngươi tạm thời quản lý, đến lúc đó sẽ giao cho Đồng Mẫn."
An Lộ vội quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ tuân lệnh!"Tâm tình Giang Từ khó mà bình tĩnh, nàng vừa trở lại y trướng liền bận rộn đến đêm xuống mới về .
Tiểu Từ.
Thôi Lương đứng ngoài trại gọi.
Giang Từ vội vàng chạy ra: "Thôi đại ca".
Bên cạnh doanh địa, hương cỏ phảng phất, tiếng ếch kêu từng đợt từng đợt vang vọng cả cánh đồng.
Nếu như phía sau không có doanh trại và ánh đèn đuốc lung linh, có lẽ Giang Từ sẽ cảm thấy mình phảng phất như đã trở lại trại Đặng gia xa xôi.
Thôi Lương quay người, nhìn Giang Từ: "Tiểu Từ."
Ừm.
Ngày mai, ngươi đi theo sư tỷ của mình đi.
Giang Từ mỉm cười lắc đầu.
Thôi Lượng thở dài một tiếng, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ cho nàng, nói: "Tiểu Từ, ta biết muội rất muốn học y để cứu người, nhưng đây thực sự không phải là nơi muội nên ở."
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Tiểu Từ, ta coi muội như em gái ruột của mình, chỉ mong muội sẽ cả đời bình an, gả cho một người trung hậu, đàng hoàng, chứ không phải là."
Hai gò má Giang Từ ửng đỏ: "Thôi đại ca ta."
Gió đêm khẽ lay động bụi cỏ xanh, Giang Từ nhổ một cọng cỏ quấn quanh đầu ngón tay.
Thôi Lượng nhìn về phía nàng, giọng điệu dịu dàng: "Tiểu Từ, trong lòng muội, chẳng lẽ có người rồi sao?"Giang Từ giật mình, cỏ xanh đột nhiên đứt ra.
Nàng không dám nhìn về phía Thôi Lượng, cúi gằm mặt xuống.
Tiểu Từ, giọng Thôi Lượng trầm thấp, mang theo vài phần nghiêm trọng: "Ta không quan tâm người trong lòng muội là ai, nhưng bọn họ chắc chắn không phải người xứng đáng với muội.
Dù muội ở bên ai, cũng đều phải đối mặt với rất nhiều khó khăn gian khổ, thậm chí có cả nguy hiểm đến tính mạng.
Muội ngàn vạn lần đừng bao giờ sa chân vào vũng lầy này.
Ngày mai, muội hãy theo sư tỷ của mình rời khỏi nơi này đi, chờ một thời gian nữa muội sẽ quên được hắn, rồi tìm được một người đàng hoàng, sống cuộc đời bình yên thôi."
Giang Từ nhẹ nhàng lắc đầu, gò má càng đỏ hơn."
Tiểu Từ, lần này muội phải nghe lời khuyên của huynh."
Xa xa, trên điểm gác, ánh lửa lóe lên ba cái, Thôi Lượng đứng dậy: "Giờ huynh phải đi đến đầu cầu Trấn Ba rồi, vấn đề này, Tiểu Từ, muội nghĩ cho kỹ đi."
Trên bầu trời muôn ngàn vì sao lấp lánh, gió đêm chầm chậm thổi qua.
Giang Từ yên lặng đi giữa cánh đồng, dưới bóng đêm mơ hồ có thể thấy được từng lùm hoa dại nở rộ trên cánh đồng.
Đóa hoa nhỏ màu trắng phiêu diêu trong gió, thân cây mềm mại dường như sắp bị gió bẻ gãy, nhưng lại một lần nữa quật cường đứng thẳng, trong gió tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Giang Từ cúi người, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, thấp giọng nói: "Phải làm sao bây giờ?"Một cơn gió thổi tới, đóa hoa dại bị thổi đến xơ xác, Giang Từ đứng thẳng dậy, đứng im một lúc lâu, sau đó quay người đi về hướng quân doanh.
Trong trại Vệ Chiêu vẫn còn ánh nến màu vàng ố, Tống Thịnh cũng đang canh gác trước trướng.
Giang Từ đứng trong bóng đêm, nhìn về phía bóng người mơ hồ trong trại, cho đến khi đèn trong trại tắt, mới quay người đi.
Ngày hè, mặt trời sớm đã phá tan tầng mây, một ngày mới bắt đầu, trên bình nguyên sông tây, ánh nắng chói chang rực rỡ.
Mặc dù hai quân có ước định, giờ Thân mới ngưng chiến, quân chủ lực đều đã rút lui khỏi đầu cầu Trấn Ba, nhưng Bùi Diễm và Thôi Lượng sau khi thương nghị xong, để đề phòng quân Hoàn binh tập kích, vẫn bố trí cẩn thận, một khi trên cầu có biến, Trường Phong kỵ binh vẫn có thể nhanh chóng ứng chiến, không để quân Hoàn tấn công kênh Hà Tây.
Mọi việc đã được bố trí xong xuôi, Thôi Lượng cúi mình chào Bùi Diễm.
Bùi Diễm khẽ gật đầu, lại nhìn Vệ Chiêu cười, ánh mắt lướt qua Giang Từ bên cạnh, trong tích tắc dừng lại trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt còn có chút ý cười.
Ba người xoay người đi, Bùi Diễm đứng chắp tay trước đại trướng, đưa mắt nhìn ba người đi đến đầu cầu Trấn Ba, hai con ngươi hơi nheo lại.
Ninh Kiếm Du nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được hỏi: "Hầu gia, ngài thật sự yên tâm sao?"Bùi Diễm mỉm cười: "Dùng người không nghi, nghi người không dùng.
Kiếm Du, ngươi và Tử Minh cũng ở chung một đoạn thời gian, chắc cũng hiểu tính cách của hắn.
Nếu quốc gia lâm nguy, bách tính lầm than, hắn tuyệt đối sẽ không chối bỏ trách nhiệm, vung tay mà đi."