Ninh Kiếm Du gật đầu, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, nụ cười của hắn còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời: "Hầu gia thực biết đánh giá người khác, ta biết rõ chuyện này, nếu như có thể thuyết phục được người nọ quy thuận thì trận chiến này của chúng ta sẽ dễ đánh hơn nhiều, cho dù không thể động đến hắn mà rời đi, ít nhất cũng phải khiến cho tiểu tử Vũ Văn Luân này đau đầu một thời gian!"Bùi Diễm cười to, vỗ nhẹ vào vai Ninh Kiếm Du: "Tiểu tử kia cũng là một cái 'gai' trong lòng chúng ta, lần này, không thể không nhổ nó ra được!"Ninh Kiếm Du hớn hở hỏi: "Hầu gia định khi nào phản công?"Giang Từ đi theo sau Thôi Lượng, đôi mắt thi thoảng lại nhìn về phía Vệ Chiêu, rồi nhanh chóng quay đi.
Vệ Chiêu chậm rãi bước đi, đôi môi khẽ động: "Ngươi đi đi."
Giang Từ nghe rõ, thấy Thôi Lượng không có phản ứng gì, biết rằng Vệ Chiêu đang sử dụng "Thôi âm thành tuyến" để nói với mình, trong lòng không khỏi rùng mình, quay đầu bước đi.
Tiếng nói lạnh lùng của Vệ Chiêu vẫn vang vọng trong tai nàng: "Nàng hãy đi theo sư tỷ của mình đi, đừng có ở lại đây nữa, nơi này không phải là chỗ dành cho nàng."
Giang Từ quay đầu nhìn hắn, miệng mở ra, lại khép lại, trong mắt lại có một tầng sương mù.
Vệ Chiêu nhìn nàng, trong mắt như có một tia bi thương, song vẫn nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi đi tới, không nói gì thêm.
Thôi Lượng mặc áo xanh dương, mặt nở nụ cười nhàn nhã, quay đầu hướng về phía Vệ Chiêu, nói: "Làm phiền Vệ đại nhân rồi."
Thôi Giải Nguyên khách khí.
Vệ Chiêu nhàn nhạt cười.
Vệ đại nhân cứ gọi ta là Tử Minh đi.
Thôi Lượng cười nói: "Tướng gia là chủ soái, không thể ra mặt, cũng chỉ có Vệ đại nhân là người có thể đối phó lại Dịch Hàn.
Đây là chuyện của sư môn ta, lại khiến đại nhân phải bận lòng, Thôi Lượng thực cảm thấy hổ thẹn."
Tử Minh là kỳ tài hiếm thấy, việc này liên quan đến an nguy của thiên hạ, Vệ Chiêu tất nhiên sẽ dốc hết sức mình.
Vệ Chiêu đáp.
Thôi Lượng và Vệ Chiêu nhìn nhau cười, lại nhìn Giang Từ một cái.
Giang Từ nhìn hai người bọn họ, nhoẻn miệng cười.
Dưới ánh mặt trời, ba người sánh vai đi về phía đầu cầu Trấn Ba.
Cầu Trấn Ba là một cây cầu bằng đá, dưới cầu có dòng nước xanh biếc, đầu cầu liễu rủ thướt tha.
Chỉ là giữa khe đá, trên đá xanh mơ hồ có thể thấy được vết máu loang lổ, càng chứng minh được nơi này từng là khu vực chiến trường khốc liệt.
Nước dưới cầu chậm rãi chảy, giống như muốn lặng yên mang khí tức máu tanh và sát khí này cuốn đi.
Hai bờ dòng nước ở phía tây, yên bình đến mức không giống một chiến trường có hơn mười vạn đại quân đan chiếm đóng.
Cầu Trấn Ba dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, cũng trở nên tươi sáng, không có chút nào giống một chiến trường chết chóc.
Trên thân cầu khắc hai chữ "Trấn Ba", đoan chính nghiêm trang, yên lặng chăm chú nhìn ba người đến gần.
Thôi Lượng dừng bước ở đầu cầu, từ từ ngước mắt nhìn về phía bên kia cầu.
Phía bắc cầu, có ba bóng người vững chãi chầm chậm bước đến, Giang Từ nhìn bóng dáng kia càng lúc càng tiến gần, nước mắt bất chợt tuôn ra, vội vàng chạy lên cầu.
Tiểu Từ! Yến Sương Kiều cũng không khống chế nổi kích động trong lòng, vội chạy lên mặt cầu, ôm thật chặt lấy Giang Từ đang chạy tới.
Giang Từ muốn gọi to "sư tỷ", nhưng lại không cách nào lên tiếng, chỉ ôm lấy nàng, nước mắt tuôn trào mãnh liệt.
Nước mắt của Yến Sương Kiều rơi thành từng giọt trên vai Giang Từ, Giang Từ nghẹn ngào: "Sư tỷ, thực xin lỗi."
Yến Sương Kiều cũng nghẹn ngào khó tả, chỉ khẽ vỗ vào lưng nàng.
Trong lòng Giang Từ cũng biết bây giờ không phải lúc nói rõ, nàng chậm rãi điều chỉnh lại tâm trạng, nghe được tiếng bước chân vang lên phía sau, lau đi nước mắt, nắm chặt tay Yến Sương Kiều, tránh sang một bên.
Dịch Hàn bước tới, thân hình uy nghiêm sừng sững, cách giữa cầu ba bước dừng lại.
Trên mặt Vệ Chiêu mang theo nụ cười nhàn nhạt, hai tay chắp sau lưng, cũng dừng lại cách lòng cầu ba bước.
Ánh mắt hắn đảo qua bên hông Dịch Hàn, đồng tử Dịch Hàn khẽ co lại, nhưng trong tích tắc lại trở lại bình thường.
Đợi hai người bọn họ đứng lại, Thôi Lượng thần sắc bình tĩnh, chậm rãi bước lên cầu, ánh mắt bắt gặp Đằng Thụy mặc một tà áo bào màu xám nhạt, thở dài cúi đầu chắp tay: "Thôi Lượng bái kiến sư thúc!"Đằng Thụy mỉm cười bước lên, đỡ Thôi Lượng đứng dậy, ánh mắt chú ý đến khối ngọc bội bên hông Thôi Lượng, trong mắt lóe lên một tia bi thương.
thần sắc dần dần ảm đạm, lui ra sau một bước, khom người xuống: "Đằng Thụy bái kiến chưởng môn!"Thôi Lượng thản nhiên nhận một lễ này của hắn, đợi Đằng Thụy đứng lên, mới mỉm cười nói: "Phong thái sư thúc vẫn như xưa, Thôi Lượng ngưỡng mộ đã lâu."
Đằng Thụy hơi ngỡ ngàng, Thôi Lượng thở dài: "Sau khi sư thúc rời núi, sư phụ ngày đêm nhớ mong sư thúc, cũng từng vẽ vài bức họa thời sư thúc còn học nghệ.
Thôi Lượng từ nhỏ đã theo học tại Thiên Huyền Các, qua hơn mười năm, thấy mỗi lần sư phụ nhìn vào những bức họa đó, thật sự lòng đầy nhớ thương."