Hắn nhìn về phía bầu trời xa xăm, ngữ khí chậm rãi mà bình tĩnh, lại hết sức có lực : "Thôi Lượng ta, không sợ lời khen chê, cũng không sợ mất danh dự, nhưng sợ nhất là sống thẹn với lương tâm.
Nếu Bùi Diễm có lòng vì dân, dẹp chiến loạn, thì ta sẽ không tiếc mạng này để phó thác cho hắn.
Nhưng nếu hắn chỉ biết chìm đắm trong âm mưu quyền lực, bỏ mặc lê dân bách tính, Thôi Lượng ta cũng chắc chắn sẽ rời đi!"Trên cầu Trấn Ba, không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng hí ngựa từ doanh trại quân sự phía xa xa.
Đằng Thụy đứng đó, chắp tay nhìn lên bầu trời, im lặng không nói.
Vệ Chiêu híp mắt nhìn Thôi Lượng, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.
Dịch Hàn hết nhìn Đằng Thụy, rồi lại nhìn Thôi Lượng, thân hình khẽ động, áo trắng của Vệ Chiêu hơi phồng lên, Dịch Hàn mỉm cười, đứng đó, ánh mắt sắc bén của cả hai gặp nhau, không hẹn mà cùng nhau lùi về phía sau một bước nhỏ.
Khuôn mặt của Thôi Lượng dần hiện lên sự nghiêm túc, cuối cùng lui về phía sau hai bước, cúi mình hướng Đăng Thụy thi lễ, thành khẩn nói: "Thôi Lượng khẩn cầu sư thúc, niệm tình bách tính lương dân, rời khỏi Vũ Văn Cảnh Luân, để chiến hỏa lắng lại, thiên hạ được yên ổn!"Đằng Thụy yên lặng nhìn khăn vuông trên đỉnh đầu Thôi Lượng, một lúc sau hắn cũng lui về phía sau hai bước, khom người thi lễ: "Đại lễ của chưởng môn, ta hổ thẹn không dám nhận.
Nhưng mỗi người đều có chí riêng, hơn nữa Vương gia có ơn tri ngộ với ta, ta cũng từng tuyên thệ, nhất định sẽ giúp Vương gia nhất thống thiên hạ, ta có hoài bão của ta, xin chưởng môn hiểu cho!"Thôi Lượng lại hành lễ: "Xin sư thúc hãy cân nhắc kỹ!"Đằng Thụy bước về phía trước hai bước, tránh né đại lễ của Thôi Lượng, Thôi Lượng thầm than, đứng dậy.
Hắn cùng Đằng Thụy im lặng nhìn nhau, thật lâu sau, Thôi Lượng mới rút ra cây tiêu ngọc mà trước đây hắn đã thổi, dâng tới trước mặt Đằng Thụy: "Đây là di vật của sư phụ, hồi đó sư thúc cũng đã từng theo học tại Thiên Huyền Các, di ngôn của sư phụ là muốn ta tìm được sư thúc, tặng lại cho sư thúc cây tiêu này, Hôm nay, ta đã thực hiện được nguyện vọng của sư phụ, xin sư thúc hãy trở về, đảm nhiệm chức vụ chưởng môn."
Đằng Thụy cũng không nhận lấy, nhìn qua Quản Ngọc Tiêu kia, cười cười: "Ngươi văn võ phi phàm, thậm chí so với triều đình không hơn hơn kém.
Tử Minh, ngươi cam tâm chết già trong núi, để những tuyệt kỹ ngươi khổ công học được thất truyền sao?"Thôi Lượng ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Thôi Lượng sẵn lòng thừa kế tuyệt học của Thiên Huyền nhất môn, để đời đời lưu truyền.
Ngay cả khi không thể ngồi trong miếu đường, phục vụ cho triều đình, cũng có thể lữ hành giang hồ, trị bệnh cứu người.
Trong triều thì làm minh tướng, xuất triều nguyện làm lương y, lương y chưa hẳn không bằng lương tướng."
Đằng Thụy lặng im không nói lời nào, yên lặng cầm lấy Ngọc Tiêu, Thôi Lượng có vẻ mừng rỡ, lại thấy Đằng Thụy bất ngờ thổi tiêu.
Âm điệu có phần quả quyết, cũng có phần bất đắc dĩ, khi Thôi Lượng nghe khúc nhạc này, mắt tối sầm lại, lòng thầm than.
Âm tiêu như chẻ tre, ánh mắt Đằng Thụy dần dần sắc bén, chờ đến lúc thanh âm cao vút, hắn chợt ngửa đầu cười to, đập Ngọc Tiêu vào lan can, "chang".
Ngọc tiêu đứt thành từng đoạn, rơi lả tả xuống đất.
Thôi Lượng nhìn đoạn tiêu trên mặt đất, một lát sau ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đằng Thụy, lớn tiếng nói: "Nếu đã đến nước này, sư thúc, chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh đấu thử, người giúp Vũ Văn Cảnh Luân, ta giúp Bùi Diễm, xem ai mới là người thắng!"Hắn lùi lại hai bước, tay phải vận lực xé một cái, ống tay áo bên trái bị kéo xuống một đoạn.
Thôi Lượng buông tay, tay áo bay trên không trung, rơi xuống dòng nước dưới cầu.
Thôi Lượng một lần nữa hướng Đằng Thụy ôm quyền: "Đằng tiên sinh, xin mời!"Trên mặt Đằng Thụy ẩn ẩn có thương cảm, sau đó ngay lập tức biến mất, trầm giọng nói: "Thôi công tử, mời!" Hắn phất tay áo, phiêu nhiên đi xa.
Thôi Lượng nhìn bóng dáng của Đằng Thụy biến mất ở phía xa, vô thức đi lên một bước.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Dịch Hàn, dời hình hoán ảnh, giống như u linh bay lên, ánh kiếm trong nháy mắt đã đến trước ngực Thôi Lượng.
Vệ Chiêu nhanh như chớp lao tới, người và kiếm hợp làm một, hóa thành ánh sáng lạnh lẽo, đâm về phía Dịch Hàn.
Dịch Hàn tâm vội chuyển, biết rằng một kiếm này của mình có thể giết chết Thôi Lượng, nhưng chỉ sợ kiếm chưa rút về, mình sẽ chết dưới kiếm của người áo trắng này.
Cổ tay phải hắn vận lực đánh trả kiếm thế của Vệ Chiêu, tiếng "loảng xoảng" vang lên, Vệ Chiêu tung người bay trên không trung, mỗi một đòn đều có thể đoạt mệnh, thế công khiến người ta kinh sợ.
Dịch Hàn vừa tiếp chiêu, chân khí của hai người đều đạt đỉnh cao, cuồng phong dâng lên, Thôi Lượng cùng với Yến Sương Kiều và Giang Từ đồng loạt lùi về phía sau.