Đấu với Vệ Chiêu hơn mười chiêu, Dịch Hàn cao giọng cười một tiếng, trên lưỡi kiếm xuất hiện một luồng kiếm khí sắc bén, dưới ánh nắng của mặt trời, kiếm đỉnh phát sáng chói lọi.
Vệ Chiêu đột nhiên thay đổi kiếm thế, thân hình vững chãi bất động, áo bào trắng phập phồng, trường kiếm trong tay dùng tốc độ cực nhanh đâm vào bên trong kiếm quang của Dịch Hàn.
Bụp một tiếng, Dịch Hàn "Soạt, Soạt" lùi về sau vài bước, thân hình của Vệ Chiêu chao đảo, hắn cố gắng đè xuống máu tanh đang vọt tới cổ, lạnh lùng nhìn Dịch Hàn.
Dịch Hàn ho khan một tiếng, nhìn Vệ Chiêu một lúc rồi ha hả cười: "Ngài là Vệ Chiêu, Vệ Tam Lang phải không? Chiêu 'Ưng Kích Trường Không' này đúng là sử dụng không tệ."
Mũi kiếm Vệ Chiêu chỉ thẳng vào Dịch Hàn, cười nhạt nói: "Đa tạ Dịch đường chủ khen ngợi."
Yến Sương Kiều và Giang Từ cấp tốc chạy tới, Yến Sương Kiều đỡ Dịch Hàn: "Phụ thân, người có sao không?" Dịch Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười: "Ta không sao."
Giang Từ tính lao đến bên cạnh Vệ Chiêu, rồi bất chợt dừng chân lại.
Thôi Lượng cũng nhận ra mình đã hấp tấp, suýt nữa để Dịch Hàn tấn công thành công.
Hắn tiến lại, đỡ lấy cánh tay trái của Vệ Chiêu, đang định kiểm tra mạch máu cho hắn, thế nhưng ống tay áo của Vệ Chiêu khẽ rung lên, hất văng tay Thôi Lượng ra.
Thôi Lượng mỉm cười với Vệ Chiêu, rồi quay sang nhìn Giang Từ đang đứng bên cạnh, nói: "Tiểu Từ, chuyện ở đây đã xong, ngươi đi theo sư tỷ của ngươi đi."
Yến Sương Kiều vui vẻ nói: "Đa tạ Thôi công tử."
Giang Từ bất động, Thôi Lượng nhìn nàng, nhẹ nhàng khoát tay: "Đi đi."
Giang từ vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mặt trời chiếu rọi hai gò má của nàng có chút đỏ hồng, nàng trầm mặc, chậm rãi nhìn về phía Vệ Chiêu đang đứng bên cạnh Thôi Lượng.
Vệ Chiêu im lặng nhìn nàng, vết thương trong người khiến hắn có chút khó thở.
Gương mặt nàng thanh lệ, ánh mắt dịu dàng khiến hắn không cách nào nhìn thẳng.
Mùi máu tanh trong cổ càng nồng, hắn nhẹ nhàng quay người, thấp giọng: "Ngươi đi đi."
Giang Từ vẫn không nói gì, cũng không chút thay đổi.
Vệ Chiêu hướng Thôi Lượng cười , nói: "Tử Minh, Tướng Quân vẫn còn lo lắng, chúng ta về thôi."
Thôi Lượng gật đầu, hai người mỉm cười xoay người cất bước, lại nghe thấy giọng nói nhu hòa của Giang Từ ở phía sau lưng: "Sư tỷ, thật xin lỗi, ta không thể đi cùng tỷ được."
Bước chân hai người dừng lại, Thôi Lượng xoay người lại nhìn, thấy vẻ mặt Yến Sương Kiều tràn đầy khó hiểu nhìn Giang Từ: "Tiểu Từ?!"Vệ Chiêu chậm rãi xoay người, hắn thấy Dịch Hàn muốn tiến lên liền bước lên trước một bước, bảo vệ Thôi Lượng.
Nhưng Dịch Hàn chỉ đi tới bên cạnh Yến Sương Kiều.
Ánh mắt hòa ái, khóe miệng mỉm cười nhìn Giang Từ: "Tiểu Từ, ngươi đừng sợ.
Ta sẽ phái người đưa ngươi cùng Sương Kiều về kinh, không cần ở lại quân doanh này nữa".
Yến Sương Kiều gật đầu, kéo đôi tay có phần lạnh lẽo của Giang Từ lại gần, nói : "Đúng vậy, Tiểu Từ, chúng ta rời khỏi đây đi.
Đi đến kinh thành, không cần phải ở lại chiến trường này nữa, tỷ muội ta cũng không cần phải chia cách nhau nữa."
Vào kinh thành? Đi đến Hoàn quốc? Giang Từ nhìn về phía Dịch Hàn và Yến Sương Kiều.
Yến Sương Kiều bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tiểu từ, muội còn không rõ sao? Chúng ta vĩnh viễn không thể trở về Đặng gia trang được nữa."
Giang Từ im lặng, Yến Sương Kiều thấy nàng như vậy chỉ cho rằng nàng chưa thông suốt, lòng đau xót, nhẹ giọng nói: "Tiểu Từ, hiện giờ, chúng ta chỉ có thể đi lên kinh thành.
Thân phận của ta ở đây sẽ mang đến rắc rối cho ngươi, vì vậy chúng ta không thể tiếp tục ở lại Hoa triều được nữa."
Giang Từ do dự một lát, nói: " Khi tướng quân đồng ý cho muội đi đến đây cũng đã nói chỉ cần Minh Phi đồng ý trở về, mọi chuyện cũ đều sẽ được bỏ qua, không tính toán đến nữa."
Yến Sương Kiều cười lạnh: "Lời Bùi Diễm, muội cũng tin sao?!"Thấy Giang Từ vẫn do dự, trong lòng nàng lo lắng, cả giận nói: "Hắn nói rất nhẹ nhàng, vậy muội có biết Minh Phi là người phương nào không?! Hắn là mật thám của Nguyệt Nhung Quốc phái tới tìm kiếm tin tức của Hoa Triều!"Giang Từ lấy làm kinh hãi, Yến Sương đột nhiên thở dài: "Tiểu Từ, vì ta, Minh Phi đã phản bội Nguyệt Nhung Quốc, đắc tội với Bùi Diễm.
Trên đời này, chỉ có Hoàn Quốc là nơi an toàn cho hắn nương thân làm lại cơ nghiệp, và bây giờ cũng chỉ có phụ thân mới có thể bảo vệ cho chúng ta an toàn."
Giang Từ liếc nhìn Dịch Hàn, lại nhìn về phía Yến Sương Kiều.
Yến Sương Kiều có chút áy náy, than nhẹ một tiếng: "Tiểu Từ, bất kể thế nào, hắn, từ đầu đến cuối đều là phụ thân của ta.
Mà ta cũng coi như là một nửa người Hoàn Quốc."