Nàng nghiêng đầu nhìn dòng nước dưới chân cầu Trấn Ba, bên cạnh bờ có vài nhóm bèo trôi nổi.
Nàng không khỏi nghĩ về mẫu thân và dì nhỏ, về những tình cảnh sau khi xuống núi, giọng điệu của nàng dần trở nên buồn bã: "Tiểu Từ, ta cũng cảm thấy có lỗi với mẫu thân, nhưng có thể làm gì được đây? Trốn tránh thế nào thì sự thật hắn vẫn là phụ thân của ta, và trong thời thế hỗn loạn như thế này, chỉ có hắn mới có thể mang lại một mái nhà an ổn cho ta.
Hơn nữa, Minh Phi."
Minh Phi, hắn, có đối xử tốt với ngươi không ? Giang Từ đưa tay ra, lau đi nước mắt chảy ra nơi khóe mắt của Yến Sương, nhẹ giọng nói.
Yến Sương Kiều quay đầu lau nước mắt, nức nở nói: "Rất tốt."
Dừng một chút lại nói: "Đợi đánh xong trận này, chúng ta sẽ thành thân."
Giang Từ mỉm cười hạnh phúc, kéo tay Yến Sương Kiều, đặt đầu mình lên vai nàng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Yến Sương Kiều càng thêm chua xót.
Khi nàng cùng các tỷ muội ở Đặng gia trang thường phải chấp hành nghiêm mệnh lệnh được đặt ra.
Chỉ có khi Giang Từ quá mức bướng bỉnh, bản thân nàng không nhịn được mới trách cứ nàng ấy vài câu.
Khi đó, nàng ấy cũng sẽ giữ chặt hai tay của mình như vậy, đặt đầu gối lên đầu vai mình làm nũng, Không thể cưỡng lại sự làm nũng của nàng, Yến Sương Kiều cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi.
Nhưng hiện tại, nàng tựa như cao thêm vài phần, đầu của nàng đặt ở trên vai mình, cũng không còn làm nũng nịu nữa, tựa như đang từ biệt mình vậy.
Giang Từ cúi đầu nói: "Sư tỷ, xin lỗi, đều là lỗi của muội , đã làm liên lụy đến tỷ ."
Không, Tiểu Từ, ngươi không cần.
Yến Sương Kiều đang định nói tiếp, thì Giang Từ lại dùng sức nắm chặt hai tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, tỷ nghe muội nói hết đã."
Yến Sương Kiều nghe ra ý tứ kiên quyết trong lời nói của Giang Từ, sửng sốt một lát, chậm rãi rút hai tay ra, ôm lấy Giang Từ vào lòng, đột nhiên khóc lớn.
Sư tỷ, thứ lỗi cho muội, muội không thể theo tỷ đi đến Hoàn quốc được.
Hiện tại muội chính là quân y của Trường Phong Vệ.
Hiện tại nhân thủ trong y trướng không đủ, muội không thể bỏ lại những binh sĩ này mà đi theo tỷ được.
Sư tỷ, muội thật sự rất muốn học y để cứu người, nếu như muội đi theo tỷ đến Hoàn quốc, trái tim của muội vĩnh viễn sẽ không an bình được.
Gió thổi qua mặt cầu, Giang Từ ôm lấy cổ của Yến Sương Kiều, bên tai nàng dùng thanh âm rất nhẹ nói: "Còn nữa, sư tỷ, tỷ không thể bỏ được phụ thân tỷ cùng với Minh Phi, cho nên phải ở lại Hoàn Quốc.
Nhưng muội cũng giống như tỷ, trong lòng muội cũng có người không thể bỏ xuống được."
Yến Sương Kiều cả kinh, định kéo hai tay của Giang Từ xuống, nhưng Giang Từ lại nắm chặt hơn, thanh âm nhẹ không ai có thể nghe thấy: "Sư tỷ, tỷ đừng hỏi gì cả.
Muội cũng không biết tại sao lại không thể bỏ được hắn.
Trong mắt người khác, hắn không phải là người tốt gì, nhưng muội vẫn không thể từ bỏ hắn được."
Đầu cầu Trấn Ba, lá cây bị gió thổi đến rung động, Thôi Lượng nội lực không đủ cho nên không nghe rõ Giang từ nói gì, chỉ thấy Dịch Hàn dường như có chút kinh ngạc, lại nhìn Vệ Chiêu bên cạnh, cũng thấy thần sắc gã có chút hoảng hốt, ánh mắt dừng lại trên người Giang Từ.
Yến Sương Kiều há to miệng, không cách nào nói thành lời.
Giang Từ lại ôm chặt một chút, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, tỷ về kinh đi.
Sau này, chờ đến khi tỷ và Minh Phi thành thân, hai nước Hoa Hoàn cũng không còn chiến tranh nữa, muội sẽ đến Hoàn Quốc thăm tỷ.
Trước kia chúng ta đã nói rồi, nữ nhi của tỷ, chính là dưỡng nữ của muội, vì vậy muội nhất định sẽ đến thăm các người."
Trong lòng nàng đầy khổ sở, nhưng vẫn chầm chậm buông tay, cười một nụ cười đầy mãn nguyện, liếc mắt nhìn Yến Sương Kiều một cái, bỗng nhiên quay người, bước nhanh chạy xuống cầu Trấn Ba, chạy nhanh về quân doanh ở phía xa.
Yến Sương Kiều chạy theo hai bước, bóng dáng của Dịch Hàn lóe lên, tiến lên kéo nàng lại.
Trong lòng Yến Sương Kiều đau khổ không chịu nổi, lớn tiếng gọi: "Tiểu Từ!"Một cơn gió lớn thổi tới nuốt chửng âm thanh hô hoán của nàng.
Nước mắt Yến Sương Kiều rơi xuống như mưa, Dịch Hàn thầm than một tiếng, giơ lên điểm huyệt đạo của nàng, nhanh chóng ôm nàng xoay người rời đi.
Vệ Chiêu đứng trên cầu, không hề động đậy.
Mây trôi trên trời che khuất mặt trời, làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn càng trở nên u ám.
Thôi Lượng nhìn thấy rõ ràng, trong lòng thầm than một tiếng , nhưng vẫn cười mỉm nói: "Vệ đại nhân, chúng ta về thôi."
Vệ Chiêu chậm rãi xoay người, giọng nói có phần mơ hồ: "Tử Minh, xin mời."
Bước chân của Thôi Lượng có chút chậm chạp, đi xuống cầu Trấn Ba , đã thấy Ninh Kiếm Du dẫn theo rất nhiều tướng sĩ tới bảo vệ đầu cầu, mỉm cười gật đầu với hắn.
Lại quay đầu nhìn về phía bắc của sông Hà Tây , thở dài, nói: "Vệ đại nhân, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ là một trận huyết chiến phải không."