Vệ Chiêu và Ninh Kiếm Du mỉm cười gật đầu, bước chân thong dong, chỉ có điều hai tay sau lưng hơi run rẩy, hắn cũng nhìn về phía con sông Hà Tây , thở dài nói: "Nếu không có trận huyết chiến, làm sao có thể giành lại lãnh thổ."
Thôi Lượng với đôi lông mày đầy buồn bã , nói: "Hy vọng rằng chiến tranh sẽ sớm kết thúc.
Cũng hy vọng từ nay về sau, triều đình sẽ hành trị công minh, để nhân dân thiên hạ không còn ai bị bức hại nữa."
Vệ Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, thấy bóng dáng mảnh mai của Giang Từ đang chạy về phía y trướng.
Trái tim hắn như bị cái gì đó hung hăng quất một cái, ngưng tụ thành một đoàn, nhưng lại dường như có một sức mạnh lớn đang tồn đọng lại, muốn phun trào ra ngoài.
Vệ Chiêu và Thôi Lượng bước vào trong trướng, Trường Phong Vệ đã bẩm báo xong với Bùi Diễm nên đã rời khỏi.
Bùi Diễm dường như tâm trạng rất tốt, cười lớn: "Nào, đến đây đi Tử Minh, để ta giới thiệu cho ngươi một chút."
Thôi Lượng nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế dựa ở phía Tây đứng lên.
Trong hắn độ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú , nụ cười hòa nhã, toàn thân toát lên một khí chất của con cháu danh môn vọng tộc, lập tức cúi mình hành lễ: "Thôi Lượng bái kiến Hầu gia!"Tuyên Viễn Hầu Hà Chấn Văn nhẹ nhàng đỡ hắn đứng lên, cười nói: "Không hổ là Thôi quân sư, có thể đoán được là bản hầu."
Thôi Lượng mỉm cười: "Tính toán thì Hầu gia chắc hẳn sẽ đến trong hai ngày nữa.
Mới đây trên đường đi đến đây , thần thấy phía sau quân doanh có vẻ náo nhiệt hơn hẳn nên đoán chắc chắn là Hầu gia đã dẫn quân đến tiếp viện.
Với sự xuất hiện của Hầu gia, khả năng chúng ta chiến thắng là rất lớn."
Ánh mắt Hà Chấn Văn lướt mắt qua Vệ Chiêu ở một bên, khẽ gật đầu: "Vệ đại nhân, đã lâu không gặp?"Hà Chấn Văn từ trước đến nay luôn bất hòa với Trang Vương, muội tử của hắn Hà Thanh Kiệt từng đả thương nội chất Hữu Tướng Hành Đức, vì việc này mà Hà Chấn Văn tự mình tiến vào kinh gặp Vệ Chiêu vài lần.
Y còn sai người tặng lễ vật cho Vệ Chiêu, mời Vệ Chiêu can thiệp giúp.
Nhưng Vệ Chiêu vốn không vừa mắt với đám con cháu thế gia nên Vệ Chiêu đã sai người đem lễ vật chia cho Tư vệ Quang Minh, bản thân mình thì đứng trước mặt mọi người bày trò "Thứ đồ của Hà Chấn Văn hắn quá quý trọng."
, Vệ phủ không nhận nỗi."
.
Vì chuyện đó, trong lòng Hà Chấn Văn thầm hận không thôi.
Chỉ là hiện tại lại gặp nhau ở quân doanh, đối phương lại là Giám quân, Hoàng thượng mặc dù hiện tại đang bị bệnh, nhưng không chừng ngày nào đó sẽ khôi phục lại.
Vệ Chiêu này cậy sủng mà kiêu, quyền khuynh triều dã, hắn mặc dù hận nhưng cũng không dám đắc tội tới.
Vệ Chiêu không thèm nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ngồi xuống.
Bùi Diễm cười, nói: "Tử Minh đã vất vả rồi."
Thôi Lượng thở dài: "Đã phụ lòng trọng dụng của tướng gia, thần thực sự rất hổ thẹn."
Bùi Diễm mỉm cười, nói: "Tử Minh không cần tự trách, mỗi người đều có chí riêng, có ngươi hỗ trợ, ta còn sợ gì Vũ Văn Cảnh Luân ! !" Hắn lấy sách đưa cho Thôi Lượng: "Đây là Chấn Văn huynh mang tới nhân lực và lương thảo, Tử Minh xem an bài thế nào.
Lần này phải đánh một trận quan trọng nhất, chúng ta nhất định phải thắng không được thua!"Thôi Lượng gật đầu: "Đúng vậy.
Mấy loại binh khí kia hiện tại cũng đã chế thành, chỉ cần thời cơ vừa đến, chúng ta liền có thể phản công."
Bùi Diễm thần sắc ngưng trọng, khoát tay: "Tử Minh cứ an bài trước, nhưng khi nào động thủ, thì chúng ta còn phải đợi thêm một người nữa."
"Là ai?"Bùi Diễm mỉm cười, nói : "Tử Minh hôm đó không phải cho ta một chủ ý sao? Thật là một diệu kế."
Thôi Lượng phấn khích: "Tướng gia đã tìm được người thích hợp?"Bùi Diễm nhìn ra ngoài lều: "Người đó cũng sắp đến rồi."
Lại mỉm cười: "Chúng ta nên thương lượng một chút, xem thử xem cụ thể nên đánh như thế nào."
Giang Từ được gặp sư tỷ, biết rằng nàng đã có nơi nương tựa cả đời này, không khỏi vui mừng.
Nàng cũng đã mở lòng mình, cuối cùng trên cây cầu Trấn Ba Kiều, nàng cũng đã cởi bỏ lớp vỏ bọc trong lòng, tâm trạng dễ chịu đến mức chưa từng có từ lúc trở thành người lớn cho đến bây giờ .
Khi quay trở lại y trướng, khuôn mặt nàng càng thêm xán lạn vài phần, làm việc càng cần mẫn hơn.
Sau khi hoàn tất việc thay thuốc cho người thương binh cuối cùng trong trại, Lăng Thái Y đi qua bên cạnh Giang Từ, nhìn Giang Tử đang nấu thuốc, vui vẻ cười nói: "Tiểu Giang, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"Sắp đầy mười tám rồi.
Vậy thì cũng cùng độ tuổi với nữ nhi nhà ta, Vân nhi.
Nhưng nàng sinh vào đêm rằm tháng chín, nên có vẻ lớn hơn ngươi một chút.
Giang Từ ở trong y trướng đã lâu, cũng nghe nói qua Lăng Quân y có một nữ nhi, còn biết hắn cố ý đưa nữ nhi gán ghép cho Ninh tướng quân, không khỏi cười nói: "Vân tỷ tỷ hiện ở nơi nào?"Ở quê nhà Nam An phủ.
Nàng luôn muốn đi theo quân, nhưng ta không cho phép.
Chiến trường này đầy rẫy nguy hiểm, không phải trò chơi.