Hà Chấn Văn liên tục quát mắng, ngăn mọi người lại, lại tiến lên hành lễ nói với Vệ Chiêu: "Vệ đại nhân, thủ hạ không hiểu chuyện, tại hạ bồi tội với ngài.
Kính mong Vệ đại nhân nể mặt mũi, trong quân doanh lấy hòa vi quý mà bỏ qua lần này."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Chiêu hiện lên nụ cười nhẹ, nhìn qua có chút yêu tà, hắn từ từ buông tay phải ra, nhìn Hà Chấn Văn mà nói: "Hầu gia xin lỗi người khác, phải chăng chỉ có cách này?"Hà Chấn Văn sửng sốt, Vệ Chiêu thản nhiên nói: "Năm đó công tử Trần Thượng thư bồi tội với ta, thế nhưng lại dập đầu liên tục ba cái.
Ta thấy vì nể mặt với tướng gia, nên ta chỉ cần Hầu gia vang lên một tiếng là được."
Hà Chấn Văn giận dữ, binh sĩ Hồng Châu càng thêm tức giận, nhao nhao xông tới, quát: "Hầu gia, liều mạng với hắn!"Tiểu tử này khinh người quá đáng, dựa vào cái gì mà binh sĩ Hồng Châu chúng ta lại phải chịu nhục nhã như vậy chứ!Hà Chấn Văn sắc mặt tái nhợt, nhìn Bùi Diễm , lạnh lùng nói: "Tướng Quân, ta chỉ chờ một lời của người."
Bùi Diễm lộ vẻ khó xử, Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, đứng chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn hắn , không nói lời nào.
Bùi Diễm vừa mở miệng: "Tam Lang."
Vệ Chiêu phất ống tay phải một cái, kình khí kia khiến Bùi Diễm không thể không lùi lại một bước nhỏ.
Hà Chấn Văn thấy Bùi Diễm có chút khó xử, cả giận nói: "Hóa ra Tướng gia cũng sợ tên tiểu nhân gian xảo này!" Hắn hành lễ với Bùi Diễm nói : "Đã như vậy, binh sĩ Hồng Châu ta cũng không cần phải ở lại đây nữa, cáo từ!" Lại xoay người quát: "Các huynh đệ, chúng ta đi thôi!"Đám binh sĩ Hồng châu vui mừng, hô quát một tiếng liền nhanh chóng tập kết lên ngựa.
Bùi Diễm vội vàng đuổi theo Hà Chấn Văn, bên tai hắn thì thầm to nhỏ.
Hà Chấn Văn sắc mặt vẫn xanh mét, Vệ Chiêu lại cười lạnh, nhìn bọn họ.
Bùi Diễm tiếp tục trò chuyện với Hà Chấn Văn, khuôn mặt của Hà Chấn Văn dần trở nên dễ chịu hơn, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: "Ta chỉ nể mặt Tướng gia thôi.
Nhưng hiện tại Vệ Chiêu vẫn đang ở đây, binh sĩ Hồng Châu ta cũng sẽ không ở lại đây nữa, Tướng gia cứ quyết định đi ."
Thôi Lượng chạy tới, chắc là đã nghe người ta nói rồi, nhanh chóng đi đến bên cạnh Bùi Diễm, nhẹ giọng nói: "Tướng gia, ở thôn Đậu gia, chúng ta không phải đang muốn phái người qua đó để phòng thủ hay sao?"Bùi Diễm mắt sáng lên, nhìn về phía Hà Chấn Văn và nói: "Hà huynh, ở thôn Đậu gia phòng thủ vẫn còn yếu kém, chỗ đó cũng là nơi binh lính Hoàn Quốc đang định tấn công, nhiệm vụ phòng thủ này cực kỳ quan trọng này, chỉ có binh sĩ Hồng Châu mới có thể đảm nhiệm được."
Hà Chấn Văn cũng không nhiều lời, chỉ chắp tay hành lễ với Bùi Diễm, sau đó phất tay áo lên ngựa, mang theo toàn thể binh sĩ Hồng Châu phóng nhanh về phía tây.
Bùi Diễm xoay người lại, Vệ Chiêu không thèm nhìn hắn, chuyển sang Tông Thịnh, lạnh lùng nói: "Không có tiền đồ!"Tông Thịnh cười hắc hắc nói: "Vệ đại nhân thứ tội, thuộc hạ lần sau không dám nữa."
Khóe miệng Vệ Chiêu khẽ nhếch lên, mỉa mai nói: "Lần sau ngươi nên ra tay tàn nhẫn một chút.
Chính là giết sạch bọn chúng, dù Thánh thượng có trách tội thì cũng có đại nhân ta giúp ngươi chống đỡ."
Nói rồi phất tay áo bỏ đi.
Tống Thịnh và Tống Tuấn cười đùa rồi rời đi.
Bùi Diễm lắc đầu cười khổ , nói với Thôi Lượng: "Tử Minh, ngươi xem xét mà an bài binh lực đi."
Giang Từ thấy Vệ Chiêu không quay lại quân doanh mà đi về phía sau núi, liền lẳng lặng theo sau.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vài vì sao lạnh lẽo treo trên bầu trời phía đông.
Vệ Chiêu chắp tay sau lưng không nhanh không chậm đi tới.
Giang Từ yên lặng đi theo phía sau, cũng không biết đi được bao lâu, Vệ Chiêu dừng bước bên một khu rừng nhỏ.
Giang Từ sớm biết không thể gạt được nhĩ lực của hắn, bèn cười cười đi tới phía sau hắn.
Vệ Chiêu quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi quay đầu lại tiếp tục đi.
Cơn gió mùa hè thổi qua, Giang Từ bất ngờ ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, không khỏi hít vào một hơi, cười nói: "Tê Thảo Hương!" Nói xong cúi người đi tìm kiếm khắp nơi.
Nội lực của nàng vẫn còn có chút yếu, vì vậy khả năng nhìn trong bóng tối vẫn có chút khó khăn.
Nàng tìm nửa ngày cũng không phát hiện được gì, nhưng vẫn từ bỏ, tiếp tục khom lưng gảy bụi cỏ.
Vệ Chiêu đứng im một lúc lâu, cuối cùng nói: "Nó trông như thế nào?"Giang Từ đứng thẳng dậy, cười khoa tay một cái: "Nó có những quả nhỏ như này, và lá thì trông như thế này."
Vệ Chiêu nhìn quanh một vòng , sau đó lại bước chân về phía bên phải khoảng hơn mười bước, cúi xuống và nhổ một nắm cỏ Tề Thiên Thảo, sau đó đưa cho Giang Từ.
Giang Từ cười nhận lấy: "Đa tạ Tam gia!" Nàng hái mấy quả nhỏ trên cỏ của Tề Thiên Thảo xuống, đưa tới trước mặt Vệ Chiêu.