Vệ Chiêu nhìn nàng, nhặt một viên lên, đưa vào trong miệng nhai nhai mấy miếng .
Lông mày không khỏi hơi nhíu lại, nhưng thấy Giang Từ ăn cực kỳ vui vẻ, vẫn lấy từ trong tay nàng vài hạt, chậm rãi ăn thêm.
Khi ta còn bé còn rất ham chơi, thường xuyên chạy đến phía sau núi hái trái cây dại ăn.
Có lần lại ăn nhầm "trái rắn", đau đến gào khóc thảm thiết.
Sư phụ lại không có nhà, sư tỷ gấp đến mức cứ khóc mãi, suốt đêm ôm ta xuống núi tìm lang y mới có thể cứu được một cái mạng nhỏ của ta.
Giang Từ nhìn về phía tây, trong miệng thì ăn trái Tề Thiên Thảo giọng điệu có chút buồn bã."
Vậy hôm nay ngươi."
Vệ Chiêu nói một nửa câu rồi dừng lại, nuốt lời nói tiếp theo vào bụng.
Giang từ mỉm cười nhìn hắn, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng khiến lòng người kinh hãi.
Vệ Chiêu không chịu nổi cảm giác vẫn đang nhảy lên kịch liệt trong lòng lúc bấy giờ.
Mắt thấy nàng muốn mở miệng, hắn bỗng nhiên xoay người, bước nhanh đi về phía quân doanh.
Giang Từ vội vàng đuổi theo, thấy hắn càng đi càng xa, nàng vội vàng nói: "Tam gia, ngài có thể đi chậm một chút được không."
Vệ Chiêu không chút do dự, tiếp tục bước đi.
Giang Từ phía sau đột nhiên "Ai ui" một tiếng, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Thân hình Vệ Chiêu cứng đờ, do dự một lúc lâu, cuối cùng quay người lại, Giang Từ thấy hắn đến gần vội kéo tay phải của hắn, cười nhảy dựng lên.
Vệ Chiêu vội vàng hất tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng học được cách gạt người rồi."
Giang Từ vội vàng phủi bụi trên quần áo đi , cười đáp: "Tam gia quá khen.
Những mánh khóe nhỏ bé của ta, sao so sánh nổi với Tam gia và vị Hầu gia mới vừa nãy kia."
Trong bóng tối, Vệ Chiêu không khỏi sững sờ, khóe miệng hắn không nhịn được giương lên, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lạnh nhạt: "Ngươi cũng không ngốc."
Giang Từ chậm rãi đi theo phía sau hắn, nói: "Trong quân doanh chúng ta, có mật thám của Hoàn Quốc sao?"Vệ Chiêu đáp: "Binh sĩ của Tướng gia bị quản lý rất nghiêm ngặt, nên sẽ không có chuyện cài gián điệp vào được Trường Phong Vệ, nhưng trong những người mà Hà Chấn Văn mang theo, chắc chắn sẽ có."
Nói xong hắn hỏi Giang Từ: "Ngươi làm sao biết được?"Giang Từ cười nói: "Nơi này cũng không phải kinh thành, Tam gia không cần phải diễn kịch trước mặt người khác.
Hơn nữa, Tam gia mà ta biết, chắc chắn không phải là người không để ý đến đại cục."
Vệ Chiêu dừng bước, Giang Từ lại đưa thêm vài quả Tề Thiên Thảo cho hắn: "Xem ra, chúng ta phải lập tức tiến hành cuộc đại với Hoàn quốc rồi có đúng không?""Đúng vậy."
Hai người chậm rãi đi trong bóng đêm.
Khi những ánh sáng từ doanh trại dần hiện ra, Giang Từ dừng chân, quay lại nhìn Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu lẳng lặng nhìn nàng, Giang Từ ngửa đầu lên nhìn lại hắn.
Nhìn khuôn mặt hắn tựa như vầng non, nhẹ giọng nói: "Tam gia, ngài trở về nghỉ ngơi đi, không nên vất vả như vậy nữa."
Dưới ánh trăng, đôi mắt của Giang Từ càng sáng hơn, nụ cười của nàng thản nhiên như nước mùa thu trôi qua khiến cho lòng Vệ Chiêu rối loạn.
Hắn dần mất đi tự chủ, chậm rãi vươn tay phải ra, đầu ngón tay lạnh lẽo muốn chạm vào nụ cười xinh đẹp kia.
Chạm vào phần mềm mại nhất trên thế gian này trong lòng hắn.
Giang Từ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, mắt thấy cánh tay của hắn muốn chạm vào gò má mình, nàng cuối cùng nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng dịu đi, Vệ Chiêu chợt bừng tỉnh, trong lòng như có gì đó cứa qua làm nóng lên một chút, đột nhiên tung người, biến mất trong bóng đêm vô tận.
Giang Từ mở mắt ra, gió mát mùa hè thổi qua gò má nóng hổi của nàng, nàng thầm than trong lòng.
Sau nửa đêm, trên trời mây ngày càng dày đặc, bóng đêm đen thăm thẳm.
Bùi Diễm cùng với Thôi Lượng sóng vai đi về phía lều lớn trong doanh trướng, không khỏi có chút hưng phấn, cười nói: "Lấy lại được thành Hà Tây hay không, chỉ có thể dựa vào bảo bối lần này rồi."
Thôi Lượng mỉm cười không nói, Bùi Diễm lại nói tiếp : "Đúng rồi, lệnh sư thúc có biết có đồ vật như vậy không?"Thôi Lượng lắc đầu: "Hẳn là không biết, quyển sách ghi chép này chỉ chưởng môn mới có quyền xem, nó lại được cất giữ trong bí phòng của Thiên Huyền các.
Năm xưa sư thúc chưa từng thấy nó."
Bóng đen phía trước lóe lên, Bùi Diễm cười cười, nói với Thôi Lượng: "Đến rồi."
Hai người bước vào đại trướng chỉ huy, Nam Cung Uyển đang nhổ nước đen xuống, thấy Bùi Miểu tiến đến, thở ra một hơi, cười nói: "Tướng gia, ngài phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, khiến ta phải lội nước qua, suýt nữa thì bị mắc vào lưới dao."
Bùi Diễm cười to: "Đều là nhờ vào công lao của Tử Minh."
Lại cười nói với Thôi Lượng: "Vị này là Ngọc Đức, một vị bằng hữu thân thiết của ta.
Liệu chúng ta có thể thuận lợi lấy lại thành Hà Tây được hay không, còn phải phụ thuộc vào huynh ấy."