Đúng vậy.
Bùi Diễm cười, đến khi nhìn thấy người mang hộp thuốc đến lại là Dược đồng Tiểu Thiên, liếc mắt quanh tìm kiếm, không khỏi nhíu mày: "Tiểu Từ đâu?"Hắn vẫn đang theo Lăng Thái y , lúc này vẫn còn ở Hồi Nhạn Quan.
Tiểu Thiên suy nghĩ một chút mới biết được Bùi Diễm đây là đang nói đến Giang từ, nên vội trả lời.
Bùi Diễm và Vệ Chiêu đồng thời biến sắc, Bùi Diễm không vui, nói: "Không phải bảo nàng theo chủ soái hành động sao? Sao còn ở lại 'Hồi Nhạn Quan' ?!"Tiểu Thiên thấy Bùi Diễm, người thường luôn duy trì nét mặt hòa nhã lại đột nhiên lại tức giận như vậy, trong lòng không khỏi lo sợ, lúc sau mới nói: " "Chính hắn nói nhất định phải ở lại đó, còn nói nơi đó hiện tại có thương binh rất nhiều , Lăng Thái Y nói thể nào cũng không ngăn hắn được."
Thôi Lượng tháo đai lưng xong, đứng dậy nói : "Cũng không có gì nguy hiểm, ta tính toán một chút, lúc này quân lính Hoàn Quốc tổn thương nguyên khí rất nặng.
Dịch Hàn hiện tại cũng đang bị thương, lấy tính tình vững vàng của sư thúc, hắn nhất định sẽ phòng thủ, đợi viện quân đến mới tiến hành xuôi Nam.
Tiểu Từ chỉ cần không đến gần với biên ai, liền không nguy hiểm.
Với tính tình của nàng, nếu đã nhận định một chuyện, có mười con trâu cũng không kéo về được."
Bùi Diễm suy nghĩ một chút, cũng không nói gì thêm.
Đợi đám người Tiểu Thiên lui ra, cười nói với Thôi Lượng: "Tử Minh nghĩ ra mưu kế hay! Chúng ta chẳng những thu phục được khoảng đất bị mất, mà còn giành được lòng dân."
Tất cả nhờ vào sự giúp đỡ của Ngọc Đức và những hiệp sĩ võ lâm kia.
Họ cùng tình yêu đối với đất nước, mà tình yêu nước của người dân chính là chìa khóa, vì vậy Thôi Lượng không dám giành lấy công lao cho mình.
Thôi Lượng nhanh chóng trả lời.
Đúng vậy, Tử Minh.
Qua chiến dịch này, ta đã hiểu sâu sắc hơn về một điều.
Bùi Diễm đứng lên, đi đến cửa phòng phía đông, nhìn ra ngoài cửa lớn của thành quận, nơi có đám đông đang chen chúc chúc mừng, hắn ta mới chậm rãi nói : "Lòng dân như nước….
có thể nâng cao con thuyền nhưng cũng có thể… dìm nó xuống."
Trong những ngày tiếp theo, Hoàn Quân luôn cố thủ tại " Hồi Nhạn Quan", kỵ binh Trường Phong Vệ nhất thời không thể tấn công được, vì vậy hai bên lại bắt đầu vào thế giằng co kéo dài.
Cũng trong đoạn thời gian này, dân chúng ba địa phương của thành Hà Tây , Tinh Châu, Hàn Châu đều tranh thủ thời gian chôn cất thi thể của người thân không may gặp nạn trong chiến tranh.
Trên bình nguyên Hà Tây, khắp nơi trên mặt đất đều là những lá cờ trắng, tiếng khóc than thổn thức không dứt.
Còn những tướng sĩ Trường Phong Vệ và một số hài cốt của thường dân đã hi sinh trong chiến tranh, họ được an táng cùng nhau tại một vùng đất phía Đông Bắc của Hà Tây phủ, cách đó hơn hai mươi dặm.
Tại nơi đó, có gần hai vạn người đã được chôn cất chung.
Kể từ đó, "Dã Lang Cốc" đã được đổi tên thành "Trung Liệt Cốc".
Ngày hôm đó, bầu trời âm u và gió thổi rất mạnh.
Bách tính ở khắp thành Hà Tây đổ ra ngoài đường, mỗi người đều quấn một dải vải trắng trên đầu, đeo dải vải trắng trên lưng và hối hả đến Trung Liệt Cốc để tham gia lễ tưởng niệm lớn, dành cho các chiến sĩ và dân thường đã hy sinh trong trận " Chiến dịch Hà Tây ".
Khi trời sắp sáng, Bùi Diễm mặc một bộ trang phục trắng, dưới sự bảo vệ của những tướng sĩ Trường Phong Vệ , bọn họ cũng mặc trang phục trắng, đã bước lên bục đài tưởng niệm.
Khi tiếng khấn niệm của một trưởng lão dần dứt và nhạc tang tạm dừng, hắn rót ba chén rượu đầy sau đó đổ chúng xuống đất.
Dòng rượu thấm vào lòng đất vàng, hắn nhớ về những người huynh đệ tướng sĩ Trường Phong Vệ của mình từng đồng lòng chiến đấu trong rừng đầy những lưỡi liềm và gươm kiếm, hắn nhớ về bộ áo đầy máu và đầy mũi tên của An Trừng, nỗi đau bất chợt tràn về, hốc mắt hắn dần dần đỏ, nghẹn ngào không nói nên lời.
An Ngọc tiến tới định đỡ hắn, hắn đẩy An Ngọc ra, bước chân nặng nề đi tới trước bia mộ.
Tay hắn vuốt lên bia mộ hoa thạch, trước mắt hiện lên nụ cười trước khi hi sinh của những huynh đệ , bên tai như phảng phất nghe được âm thanh "Hầu Gia" thành kính của bọn họ.
Bùi Diễm từ từ khép hai mắt lại: các huynh đệ, nếu có linh thiêng, xin tha thứ cho Bùi mỗ.
Tiếng nhạc tang trầm buồn vang lên, Bùi Diễm lùi về sau hai bước, chậm rãi bái lạy trên đất vàng.
Dân chúng đồng loạt rơi lệ, cùng nhau cúi đầu, tiễn đưa những linh hồn chiến sĩ về nơi ở cuối cùng của bọn họ.
Gió thổi qua thung lũng, mang theo tiếng rì rào, cây cỏ nghiêng nghiêng dưới gió, như đang cúi đầu tiễn biệt những linh hồn quân tử.
Bùi Diễm đứng dậy, quay người nhìn về phía dàn người phía sau, nén lại nỗi xúc động trong lòng.
Hắn tập trung nội lực, giọng anh vang lên oai hùng giữa thung lũng.