Trời cao rơi lệ, toàn dân cùng khóc thương.
Đau thương vì quê hương, linh hồn chúng ta trở về.
Tưởng niệm linh hồn hùng liệt của Chương Phong, bảo vệ bờ cõi, sống chết có nhau, đàn áp kẻ nổi loạn, tiêu diệt kẻ địch.
Hôm nay, Bùi Diễm cùng chia sẻ nỗi đau với dân chúng đã mất đi người thân, với những người huynh đệ đã hy sinh vì đất nước, nỗi đau này thấu đến tận trái tim , một nỗi bi thương sâu lắng.
Lời hắn nói dần trở nên nghẹn ngào, mọi người xung quanh, từ quân tới dân, đều bị cuốn vào không khí u buồn, tiếng khóc lóc văng vẳng dưới làn gió.
Bùi Diễm dần dần tịnh tâm lại, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, hàn quang lóe lên, cắt qua cánh tay trái của mình.
Máu tươi nhỏ vào trước bia mộ.
Với giọng điệu nghiêm túc và mạnh mẽ, Bùi Diễm lập lời thề: "Hôm nay, trước sự chứng kiến của trời đất và những người dân có lòng yêu nước ở Hà Tây, ta, Bùi Diễm, thề rằng ta sẽ loại bỏ kẻ thù, quyết tâm giành lại lãnh thổ, phục vụ quốc gia với tất cả lòng trung thành xương máu của ta; trả thù cho những huynh đệ đã nằm xuống và những người dân vô tội không may bị chết kia! Nếu ta phản bội lời thề này, thì thanh kiếm này sẽ là minh chứng cho kết cục của ta!"Hắn vận lực ném đi, trường kiếm bay thẳng lên không trung, mang theo tiếng rít bén nhọn xẹt qua một đường vòng cung màu bạc trên không trung, lại cấp tốc hạ xuống, mũi kiếm đâm thẳng vào bia mộ,, trường kiếm gãy thành mấy đoạn, rơi xuống đất.
Những người chứng kiến cảnh tượng này đều cảm thấy xúc động sâu sắc.
Bắt đầu bằng một số ít, rồi đến hàng trăm, hàng ngàn và cuối cùng là hàng vạn người, tất cả đều cùng nhau hét lên: "Chúng ta nhất định sẽ loại bỏ được kẻ thù, giành lại lãnh thổ, phục vụ đất nước , trả thù cho những huynh đệ đã mất và những người dân vô tội kia!"Tiếng hét của họ vang dội như một cơn bão, lan tỏa qua khắp "Trung Liệt Cốc" và bình nguyên Hà Tây, vang vọng giữa núi rừng và trời đất bao la.
Khi nghi lễ kết thúc, một số trưởng lão có uy tín trong cộng đồng Hà Tây tiến lên và mời Bùi Diễm uống rượu để tỏ lòng tôn kính.
Ban đầu, Bùi Diễm từ chối, nhưng sau đó hắn nhận tất cả lời mời này với vẻ mặt kính trọng, thể hiện sự biết ơn và tôn kính mà người dân Hà Tây dành cho hắn.
Dưới sự dẫn dắt của những lão nhân, sau khi nghi lễ kết thúc , Bùi Diễm một lần nữa bước lên đền thờ để tuyên bố một số quyết định làm cho bách tính thành Hà Tây, làm cho dân chúng tại đây phấn khởi không thôi: Bởi vì binh đoàn Hoàn Quốc đã rút lui gấp rút, cho nên bọn họ đã không kịp mang đi vàng bạc và châu báu thu được từ các châu phủ đã bị chiếm, mà đã bị binh đoàn Trường Phong Vệ thu giữ.
Tất cả những tài sản này đều lấy từ nhân dân, nên sẽ được trả lại cho nhân dân.
Bùi Diễm tuyên bố rằng binh đoàn bọn họ sẽ sử dụng một phần tài sản này để mua thuốc, tổ chức các phòng khám từ thiện, xây dựng và mở rộng các trường học cho người dân.
Một phần tài sản còn lại sẽ được sử dụng để giúp đỡ những gia đình có người thân mất trong chiến tranh; đối với những người già, trẻ nhỏ mồ côi do chiến tranh, họ sẽ được nhận đến "Viện Phổ Từ" và sẽ do quan phủ ở đây sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng họ.
Lại cân nhắc chuyện xuân cày, ruộng đồng năm nay đã chịu ảnh hưởng của chiến tranh, làm cho điền viên hoang vu.
Bùi Diễm còn tuyên bố, quan phủ sẽ điều động lương thực từ phía Nam đến và phát miễn phí cho nhân dân ở Hà Tây Bình Nguyên, nhằm giúp họ khôi phục sản xuất và xây dựng lại nhà của mình.
Sau khi những quyết định này được tuyên bố, không khí tại "Trung Liệt Cốc" lập tức sôi động hẳn lên, bách tính ai nấy đều rơi lệ.
Dưới sự dẫn dắt của những lão nhân, họ đồng lòng quỳ gối trước Bùi Diễm, tiếng hô "Kiếm Đỉnh Hầu" vang vọng khắp nơi.
Sau đại điển , Bùi Diễm dẫn đầu binh đoàn Trường Phong vệ trở về thành Hà Tây.
Hắn thấy nơi tập trung binh lính đã tạo thành một hàng dài khiến cho tâm trạng nặng trĩu của hắn được giảm nhẹ thêm một chút.
Tuy nhiên, khi hắn quay đầu nhìn về phía nơi thu mua lương thực, tâm trạng bỗng trở nên nghiêm trọng lại.
Quan thu mua lương thực thấy Bùi Diễm đi đến , nhanh chóng đứng dậy: "Hầu gia!""Đã xảy ra chuyện gì?"Hầu gia, thành Hà Tây đã bị quân lính Hoàn Quốc chiếm đóng trong thời gian dài, lương thực của dân chúng gần như bị tước đoạt hết.
Dù mọi người muốn bán lương thực cho chúng ta thì hiện tại bọn họ thực sự cũng không còn gì để bán.
Một số người dân mặc quần áo rách rưới đứng bên cạnh, họ cùng lúc nói lên: "Đúng vậy, chúng ta đã đói bụng nhiều ngày nay."
Bọn Hoàn Quốc đã vơ vét hết lương thực trong thành rồi, chúng ta thật vất vả mới trông chờ được Hầu gia đánh về phía Hà Tây.
Nhưng hiện tại chúng ta thật sự không thể bỏ ra được chút lương thực nào.
Bùi Diễm cảm thấy khó giải quyết, nói: "Vậy lương thực của dân chúng còn đủ để họ sống sót không?"