Điều đó là đương nhiên.
Thôi Lượng nói: "Đại nhân yên tâm, tình hình dịch bệnh hiện nay về cơ bản đã được khống chế, chỉ là người mắc bệnh trong trang viên hiện vẫn chưa có phương thuốc trị liệu dứt điểm về loại bệnh này.
Các đại phu chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực của mình để tìm ra phương thuốc trị liệu nhanh nhất có thể."
Hai tay Vệ Chiêu đang đặt phía sau khẽ run rẩy, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt: "Đã làm phiền ngươi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ báo cáo lên với Thánh thượng, ban thưởng cho công lao của Tử Minh ngươi."
Vệ Chiêu nói xong cũng không quay lại mà nhanh chóng quay đi.
Thôi Lượng suy nghĩ một chút , mắt thấy Vệ Chiêu đã sắp đi xa, vôi kêu lên: "Vệ đại nhân!"Vệ Chiêu dừng lại, nhưng cũng không quay đầu.
Thôi Lượng tiến đến gần hắn, lấy từ trong ống tay áo ra một bình sứ trắng, nhìn thẳng vào mặt Vệ Chiêu , nói: "Vệ đại nhân, khu vực này trong phạm vi trăm bước vốn không nên đến gần, nhưng do đại nhân đã vô tình đi vào, nên đại nhân đành phải uống lọ thuốc này."
Đây là.
Vệ Chiêu cau mày nói."
Đây là loại dược dùng để phòng dịch mà các đại phu ở đây thường xuyên sử dụng.
Vì mọi người hàng ngày phải tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân, nên đã tạm thời sử dụng các loại dược liệu quý để chế tạo nên bình thuốc này.
Mặc dù không thể đảm bảo miễn dịch hoàn toàn, nhưng cũng tốt hơn là sử dụng "Cỏ Ngải'.
Đại nhân vì là người có địa vị cao quý và đang mang trọng trách lớn trên người, vì phòng tránh tình huống xấu nhất có thể xảy ra, xin đại nhân uống thuốc này càng nhanh càng tốt.
Và , tốt hơn là, đại nhân cũng không nên đến đây thêm lần nào nữa để tránh lây nhiễm bệnh."
Vệ Chiêu nhìn chằm chằm vào Thôi Lượng trong chốc lát, khóe miệng khẽ câu lên nụ cười nhẹ: "Đa tạ Tử Minh."
Nói xong liền lấy ra một viên thuốc đưa vào trong miệng.
Sau khi vào đêm, trang viên yên lặng như vùng đất chết.
Cho dù nơi đây có nhiều người sinh hoạt như vậy, nhưng cũng giống như tử vực, không hề có một chút nào gọi là náo nhiệt.
Trong trang viên, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh thống khổ của các bệnh nhân bệnh tình đang ngày càng nghiêm trọng mà thôi.
Một bóng người mặc y phục màu trắng nhảy xuống từ sườn núi nhỏ đi đến phía sau khuôn viên.
Tránh né những lính canh, nhanh chóng leo tường vào.
Hắn đứng yên trong một góc của khuôn viên, tựa như một cô linh.
Nhưng sau đó lại nhanh chân đi một vòng trong khuôn viên , rồi dừng lại trước cửa một căn phòng ở góc tây bắc.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có Giang Từ nằm trên giường bệnh với hơi thở nặng nhọc.
Bóng trắng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi tới trước giường, lại chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường.
Đêm nay ánh trăng trong như nước hồ thu, chiếu qua cửa sổ soi vào trong phòng, làm lộ ra đôi mắt đang khẽ nhắm lại của Giang Từ.
Làn da của nàng trắng như tuyết, đôi mắt nhắm kín lại, không còn sự mềm mại như khi nàng ở trong vườn đào hôm trước nữa.
Vệ Chiêu đứng bên giường nhìn nàng một lúc lâu, cho đến khi Giang Từ bỗng khẽ nhúc nhích, không ngừng ho khan dữ dội.
Vệ Chiêu vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.
Khóe miệng Giang Từ lúc này đột nhiên trào ra một ít bọt trắng, nhưng nàng vẫn không mở mắt ra, không lâu sau đó lại tiếp tục lâm vào tình trạng hôn mê nữa.
Cái nón dành cho quân binh của nàng đội từ lâu đã rơi xuống đất, mái tóc dài không được chải chuốt kỹ lưỡng nên đã rối tung lên.
Vệ Chiêu đặt Giang Từ nằm xuống, vội vàng thắp sáng ngọn nến trong phòng lên.
Sau đó lại nhanh chân bước ra khỏi phòng, tìm đến một cái giếng nước, múc vào một bát nước lạnh, thấm ướt khăn vải và ôm Giang Từ vào lòng, lau sạch đi những bọt miệng trên mặt nàng.
Hắn ném khăn vải vào trong chậu đồng, bỗng nhiên trông thấy một chiếc lược gỗ nhỏ được đặt bên cạnh gối nằm của nàng.
Hắn hơi luống cuống tay chân, chần chừ một chút, lại chậm rãi lấy lược gỗ lên cầm trong tay thay Giang Từ từ từ chải đi mái tóc dài tán loạn kia.
Giữa cánh đồng tuyết trắng , nàng đã từng tháo trâm cài tóc của hắn ra, sau đó lại thay hắn chải lại mái tóc đen này.
Trên cây cầu treo, nàng liều mạng cảnh cáo, vô tình làm cho cây trâm gỗ phải rơi xuống.
Đến khi hắn cõng nàng chạy tới bãi Lạc Phượng, mái tóc dài của nàng xõa ra, nhẹ nhàng vuốt qua gò má của hắn.
Trong thảo nguyên đầy hoa đào không ngừng rơi rải rác, bàn tay của hắn nhẹ nhàng buộc chặt lại mái tóc cho nàng.
Trong quân doanh, nàng vừa chải tóc, vừa mỉm cười xinh đẹp nhẹ giọng nói với hắn: "Tam gia, ngài nhất định phải bồi thường cho ta một thứ."
Trong phòng yên tĩnh như nước, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của nàng không ngừng lên xuống.
Tiếng động ấy giống như sóng to gió lớn, đập thẳng vào tâm của hắn khiến nó như muốn vỡ ra.