Giang Từ đột nhiên thấp giọng rên một tiếng, Vệ Chiêu hoảng hốt nhận ra điều khác thường.
Hắn vội cúi đầu nhìn xuống thì thấy đôi mắt của nàng vẫn còn đang khép lại, nhưng cả người nàng đột nhiên cong lại, dường như phải chịu một cái gì đó rất đau đớn.
Hắn không kịp suy nghĩ đã vội vàng ôm chặt nàng, vội kêu lên: "Tiểu Từ!"Tiếng kêu của hắn chưa bao giờ thê lương đến vậy, tựa như một con sóng khổng lồ đang từ từ nhấn chìm luôn cả tâm của hắn, thậm chí là đánh cho nó nát bấy.
Vệ Chiêu kinh ngạc ôm lấy Giang Từ, không thể tin được cái tên vừa rồi được gọi ra là chính từ miệng mình.
Thế nhưng, thế nhưng, cái tên này không phải hắn đã từng gọi vô số lần rồi sao? Gọi ở đâu đây, chính là ở sâu trong đáy lòng hắn, trong những giấc mộng nam kha kia.
Thế nhưng vì sao đến lúc thật sự kêu ra thành tiếng thì tâm hắn lại trở nên kích động đến vậy…Dưới ánh nến lờ mờ, Vệ Chiêu ôm chặt lấy Giang Từ đang toàn thân không ngừng run rẩy vào trước ngực mình, tay phải hắn thì nắm chặt cổ tay phải của nàng để vận chân khí, thuận theo Tam Âm Kinh đưa vào trong cơ thể nàng.
Giang Từ dần dần trở nên bình tĩnh, hơi thở của nàng cũng ổn định lại.
Vệ Chiêu vẫn ôm nàng trong lòng, đợi cho đến khi ánh nến tắt đi, hắn mới từ từ buông tay nàng ra.
Bầu trời ngoài cửa sổ, từ bóng tối chuyển thành màu trắng mông lung.
Cuối cùng, Vệ Chiêu cũng dần thả tay nàng ra, sau đó đặt nàng nằm xuống giường, nhìn nàng một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng.
Phía trước trang viên, đã có tiếng người đi đến.
Hắn vận công nhẹ nhàng nhảy qua khỏi bức tường cao, đến phía sau khu rừng của trang viên, tháo dây cương ngựa của mình , quay trở lại quân doanh.
Trong quân doanh, kèn lệnh của buổi sáng vang lên.
Tông Thịnh khi thấy Vệ Chiêu đến gần, vừa định tiến lên để chào hỏi, nhưng Vệ Chiêu lại vung tay áo đánh về phía Tông Thịnh, khiến Tông Thịnh đành phải lùi lại vài bước.
Vệ Chiêu bước vào trong trướng, lạnh lùng nói: "Những ngày này, ta không muốn gặp bất kỳ ai."
Thôi Lượng lật qua y thư cả đêm, lại nhớ đến Giang Từ, nên khi trời chưa sáng hắn liền tiến vào trang viên.
Đi đến hành lang gấp khúc, nghe thấy tiếng Giang Từ ở trong phòng ho khan, hình như còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong lòng không khỏi vui vẻ, gọi: "Tiểu Từ."
Giang Từ vội nói: "Thôi đại ca, huynh tốt nhất đừng đi vào."
Nàng vừa mới tỉnh dậy, lại phát hiện hôm nay tinh thần có vẻ tốt hơn một chút, thậm chí nàng còn có thể từ từ xuống giường đi lại một chút, không khỏi có chút kinh ngạc.
Thôi Lượng dừng chân ngay trước cửa, mỉm cười nói: "Thôi đại ca đang nghĩ đến việc điều chế một loại thuốc, nhưng có thể nó sẽ rất đắng, thậm chí còn làm muội bị đau bụng, Muội có đồng ý thử xem loại thuốc này không?"Giang Từ đang mơ màng nhìn vào chén nước bên cạnh giường, nghe vậy vội vàng nói: "Ta không ngại đâu, Thôi đại ca, cứ thử xem."
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi uống xong thuốc, Giang Từ vẫn bị đau bụng quằn quại đến nỗi gần như không thể chịu đựng được nữa.
Thôi Lượng bên ngoài nghe thấy tiếng kêu đau của nàng, vội đá cửa ra xông vào.
Nhanh chóng lấy ra châm bạc, làm cho Giang Từ đem tất cả các thuốc đã uống kia phun ra.
Tuy nhiên sau khi thuốc được phun ra, thì nàng cũng liền phun ra một ngụm máu đen, rồi hôn mê bất tỉnh.
Thôi Lượng nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Từ đang dần ngã xuống giường, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Lăng Thái Y đến, nói, có vẻ như phải thay đổi phương pháp điều trị khác, vì loại thuốc này dược tính quá mạnh , vả lại không định sẽ trị được loại bệnh này.
Thôi Lượng rời khỏi cổng lớn của trang viên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm .
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy đôi chân mình gần như muốn mềm nhũn, đó là cảm giác yếu đuối , bất lực mà trước nay chưa từng trải qua cho đến khi hắn rời khỏi Huyền Thiên Các.
Dịch bệnh trong thành phố tuy đã được kiểm soát, nhưng trong trang viên vẫn có người bệnh phải chết.
Bùi Diễm cân nhắc nhiều nhưng trước mắt vẫn chưa quyết định gỡ bỏ lệnh phong tỏa của thành Hà Tây.
Lương thực trong quân doanh ở Thanh Mạo Cốc hiện đang gặp khó khăn,.
May mắn là người dân ở các làng xóm lân cận Đại Mi Lĩnh vô cùng nhiệt huyết, đã tự nguyện cắt giảm khẩu phần của cả gia đình mình mà quyên góp một lượng lớn lương thực đến đây.
Nhờ vậy mới có thể giải quyết được tình thế cấp bách này.