Đám tù binh Hoàn Quốc mà Ninh Kiếm Du đưa tới đây có vài phần cứng miệng.
Dưới hình phạt tàn khốc như thế nào cũng không chịu khai báo tình hình thực tế của quân đội Hoàn Quốc hiện nay.
Đến khi Bùi Diễm đi tuần tra quân doanh lúc này mới biết được.
Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp cắt đứt các mạch máu trong người của một người trong số đó.
Các tướng sĩ Hoàn Quốc nhìn đồng đội của mình đầy rẫy vết thương đang nằm trên mặt đất kêu rên co quắp rồi dần dần chết đi, sau khi chết thì máu dường như đã chảy hết, cơ bắp toàn thân co rút như một bộ xương khô.
Cả ba người khác thấy thế sợ tới mức sắc mặt vàng như đất, tất cả đều khai nhận hết.
Khi biết được quân đội của Hoàn Quốc cũng đang trong tình trạng thiếu lương thực, người dân ở Đông Lai nổi loạn và thiêu hủy một phần các chiến thuyền của quân lính Hoàn Quốc tại Dũng Thủy Hà.
Trước tình thế như vậy, Vũ Văn Cảnh Luân sợ phải đối mặt với kẻ địch cả từ cả hai phía, nên đã rút thêm một số quân lính về để bảo vệ Đông Lai.
Ở Hồi Nhạn Quan, hắn ta hạ lệnh giới nghiêm, phòng thủ nghiêm ngặt, không cho diễn ra cảnh bạo loạn về phía Nam trong thời gian ngắn tới.
Lúc này, Bùi Diễm mới cảm thấy tâm trạng có phần nhẹ nhõm.
Ở phía Hà Tây, binh lính mới được chiêu mộ cần thêm thời gian để huấn luyện.
Lương thảo từ triều đình chưa được phân phát đến đầy đủ, quân đóng ở Hồi Nhạn Quan lại bị cắt chặn nhiều hơn.
Bùi Diễm lúc này chỉ có thể ra lệnh cho Ninh Kiếm Du không được mạo hiểm công kích, mà phải duy trì tư thế vây hãm đối với Hồi Nhạn Quan.
Những ngày qua, hắn đã nhiều lần cưỡi ngựa phi nhanh về hướng phía Nam, đứng từ xa nhìn về phía trang viên kia.
Nhưng rồi cuối cùng lại trở về quân doanh với tâm trạng có phần lo lắng, buồn bã.
Giang Từ có lúc tỉnh táo, lúc mê man.
Buổi sáng khi vừa thức dậy, tinh thần còn khá tốt, có thể đi lại bình thường một chút; nhưng khi đến buổi chiều tối, cả người nàng bỗng trở nên mệt mỏi đến nỗi chỉ có thể nằm ở trên giường, vào buổi tối thậm chí còn rơi vào trạng thái hôn mê.
Khi tâm trạng khá hơn một chút, nàng không ngừng uống các loại thuốc do Thôi Lượng kê đơn.
Mặc dù Thôi Lượng đã thử nghiệm và thay đổi phương pháp điều trị rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn cảm thấy bụng dưới nàng vô cùng đau nhức.
Tuy nhiên, máu nàng ho nôn ra đã không còn màu đen nữa, mà dần dần chuyển sang màu đỏ đậm.
Thôi Lượng và Lăng Thái Y đều rất mừng rỡ, biết rằng như vậy đã có chút hy vọng.
Họ liền giảm bớt một số thành phần trong thuốc, điều chỉnh liều lượng dược tính lại, và cũng bắt đầu thử nghiệm trên các bệnh nhân khác trong trang viên.
Cuối cùng, họ cũng thấy có hiệu quả, số người tử vong đã dần giảm đi.
Về phần Giang Từ, nàng cảm thấy có điều gì đó rất khác thường.
Buổi sáng khi thức dậy, nàng luôn cảm thấy tâm trạng nàng vô cùng tốt, quần áo gọn gàng , tóc mái cũng không hề rối như đêm trước.
Nàng cố gắng nhớ lại những sự việc diễn ra trong đêm qua, nhưng chỉ cảm nhận được một vài hình ảnh mơ hồ, gần như chính là cảm giác khi nằm trong lòng sư phụ vào lúc nàng còn nhỏ, làm cho nàng cảm thấy vô cùng yên bình và thoải mái.
Sau khi dùng thuốc nước thêm hai ngày nữa, Thôi Lượng chắc chắn sẽ tiếp tục châm cứu cho nàng.
Tình hình sức khỏe của Giang Từ dần dần tốt lên, nàng đã có thể tự mình làm vệ sinh cá nhân.
Khi hoàng hôn buông xuống, nàng vẫn còn đủ sức để di chuyển vài bước nhỏ trong phòng.
Tối đó, sau khi ăn một chén cháo, Giang Từ tình cờ nhìn thấy cái chậu đồng bên giường.
Trong lòng khẽ động, nàng nhẹ nhàng đá chậu đồng đến cạnh cột giường.
Nàng cố gắng gắng chống đỡ để mình không ngủ, nhưng không bao lâu, dược tính trong chén lúc chiều đã phát huy tác dùng, vì vậy nàng vẫn rơi vào tình trạng ngủ say.
Trong mộng, có một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp sờ lên trán của nàng, nàng phảng phất như được người đó ôm vào trong ngực, cũng lờ mờ có thể nghe được hơi thở nhẹ nhàng trên người của người kia, thậm chí còn có thể nghe được người nọ đang không khỏi kiềm chế , thỉnh thoảng khẽ gọi tên nàng.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, ngoài cửa sổ lại có mưa to, hạt mưa rơi trên lá chuối, tạo ra âm thanh "Đôm đốp" rung động, trong rất êm tai.
Giang Từ mở mắt ra, sau đó nhắm lại, cuối cùng chậm rãi ngồi dậy.
Nàng nhìn về phía chậu đồng bên giường, quả thực, nó không còn ở đó nữa, mà đã được đặt ở một vị trí hơi nghiêng về bên trái.
Giang Từ ôn nhu nhìn chậu đồng, không khỏi bật cười, nhưng sau đó lại bắt đầu có chút lo lắng.
Thôi Lượng mở cửa bước vào, nhìn vẻ mặt của Giang Từ.
Giang Từ cũng nhanh chóng vươn cổ tay phải ra.
Thôi Lượng kiểm tra mạch đập một chút, một lát sau bỗng nhiên hớn hở nói: "Hóa ra đã chọn đúng loại thuốc".
Hắn ta dường như phấn khích đến tột độ, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.