"Keng" một tiếng vang lên, trường kiếm đâm trước ngực Thôi Lượng, nhưng không thể đâm vào, lưỡi kiếm đột nhiên cong lên, Thôi Lượng phun ra một ngụm máu tươi, "bịch bịch" lùi về phía sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Hắc y nhân bịt mặt khẽ "Ồ" một tiếng, dường như không hiểu vì sao dựa vào công lực của mình, không thể đâm vào thân thể Thôi Lượng.
Hắn ta vung trường kiếm lên, lưỡi kiếm cắt rách vạt áo trước ngực Thôi Lượng, chợt hiểu ra cười lạnh nói: "Thì ra mặc "Kim Lũ Giáp"!"Hắn ta không nói nhiều, vung kiếm lập tức đâm xuống cổ họng Thôi Lượng, mặc dù "Kim lũ giáp" ngăn cản một kiếm trước ngực Thôi Lượng, nhưng cũng bị chân khí sắc bén của người này đánh khiến nội tạng bị thương, toàn thân không còn sức, mắt thấy sắp chết dưới kiếm.
Hắc y nhân bịt mặt vừa nói xong, Giang Từ lập tức nhận ra hắn là Dịch Hàn, lòng thầm kêu không ổn, lao thẳng tới, vào lúc kiếm Dịch Hàn đâm tới, nhào lên người Thôi Lượng.
Dịch Hàn hơi sững sờ, nhớ tới nữ nhi Yến Sương Kiều, nhớ tới lời thỉnh cầu tha thiết của nàng ấy trước khi lên kinh, một kiếm này làm thế nào cũng không đâm xuống được.
Nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, vươn tay bắt lấy Giang Từ xách lên, ném qua một bên, lần thứ hai vung kiếm đâm xuống cổ họng Thôi Lượng.
Tiếng rồng ngâm phá vỡ bầu trời đêm, kèm theo tiếng thét phẫn nộ của Bùi Diễm, Dịch Hàn dù vạn phần muốn lấy mạng Thôi Lượng, cũng không thể không nhảy lên, né qua một kiếm mà Bùi Diễm cách đó hơn mười trượng ném ra.
Khi Dịch Hàn rơi xuống, Bùi Diễm vẫn còn cách đó năm sáu trượng.
Dịch Hàn tức tốc cầm kiếm, đâm thẳng về phía cổ họng của Thôi Lượng, trong tay Bùi Diễm đã không còn vũ khí, mắt thấy không thể cứu kịp, Giang Từ liền lao tới chắn trước người Thôi Lượng.
Kiếm khí của Dịch Hàn chậm lại một chút, một nhát kiếm này liền đâm trúng cánh tay phải của Giang Từ, Giang Từ kêu lên một tiếng đau đớn, hôn mê bất tỉnh.
Bùi Diễm điên cuồng hét lớn, trong nháy mắt đã đến sau lưng Dịch Hàn, Dịch Hàn biết tối nay ám sát đã thất bại, một đạo quang mang chói mắt phóng ra, hắn dùng tay không bức lùi Bùi Diễm xa mấy bước, rồi xuất thêm vài chiêu, chặn lại sự vây công của Trường Phong vệ, thân hình hắn nhanh chóng bay lên, biến mất trong màn đêm vô tận.
Bùi Diễm vội quay người lại, ôm lấy Giang Từ, Thôi Lượng cũng ráng gắng gượng nhào tới: "Tiểu Từ!"Cánh tay phải của Giang Từ máu chảy như suối, Bùi Diễm "Soạt" một tiếng xé ống tay áo của nàng xuống, điểm huyệt đạo bên miệng vết thương, khẽ vận công chạy về phía trại y tế, Thôi Lượng dưới sự bảo vệ của Trường Phong vệ cũng vội vàng đuổi theo.
Đợi đám người Lăng quân y tới xử lý vết thương thay cho Giang Từ xong, Bùi Diễm mới thở phào một hơi, hắn nhớ lại tình huống vừa rồi, thật sự là nguy hiểm đến cực điểm.
Lại thấy Thôi Lượng bước vào trại, mặt tái nhợt, Bùi Diễm vội vàng kiểm tra mạch của hắn ta, biết hắn bị chấn thương nội lực do Dịch Hàn gây ra, cần phải dưỡng thêm một thời gian, không khỏi tức giận hừ một tiếng: "Tên khốn Dịch Hàn này! Sớm muộn gì ta cũng phải loại bỏ hắn."
Thôi Lượng đè nén khí huyết đang trào lên trong lồng ngực, đi đến bên giường bệnh, Lăng Quân Y thấy sắc mặt hắn, vội nói: "Hay là để ta làm cho."
Mắt thấy Thôi Lượng không hề phản ứng, cầm lấy bình rượu thuốc, Lăng quân y bất đắc dĩ đành để hắn tự làm, tới gần Bùi Diễm báo cáo tình hình "Một kiếm này đánh về phía Tiểu Từ đã gây tổn thương xương cốt, cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian."
Bùi Diễm gật đầu, đi đến bên giường bệnh, nhìn Thôi Lượng thay Giang Từ chăm sóc vết thương, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Từ trong tình trạng hôn mê, từ từ kiềm lại cơn giận trong mắt, ánh mắt cũng dần nhu hòa, còn mang theo vài phần ngưỡng mộ.
Một bóng trắng lóe lên bước vào trong trướng, Bùi Diễm ngẩng đầu, ngay lập tức chạm mắt với Vệ Chiêu, Vệ Chiêu nhìn về phía Giang Từ trên giường bệnh, lồng ngực hắn âm ỉ đau đớn, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, bước nhanh tới, hỏi: "Tử Minh, ngươi không sao chứ?"Thôi Lượng ngẩng đầu nhìn hắn, đáp: "Ta không sao, may mà có Tiểu Từ cứu giúp.
Một kiếm này Dịch Hàn vận chân khí, tuy tổn thương đến xương cốt của muội ấy, nhưng hẳn là Dịch Hàn thu lại vài phần nội lực, nếu không cánh tay phải này của muội ấy chỉ sợ là không thể giữ được."
Bùi Diễm và Vệ Chiêu trầm mặc không nói, hai người đứng chắp tay bên giường bệnh, một bên trái một bên phải, lặng nhìn Thôi Lượng thay Giang Từ xử lý vết thương.
Thôi Lượng tháo băng xong, mặt đã trắng bệch không còn chút máu, trán đẫm mồ hôi.
Bùi Diễm đỡ hắn nằm sang một bên, truyền chân khí vào cho hắn.
Thôi Lượng tự điều chỉnh hơi thở một lúc, mới cảm thấy đỡ đau hơn một chút.
Bùi Diễm quay đầu lại, vẫn thấy Vệ Chiêu lẳng lặng nhìn Giang Từ nằm trên giường bệnh.
Hắn đi tới, bước chân nặng nề, Vệ Chiêu ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Thiếu Quân, Dịch Hàn ám sát Tử Minh thất bại, Hoàn Quân sẽ lập tức tiến công."