Bùi Diễm biết tình hình đang ngày càng nghiêm trọng, liền nói với Lăng Quân Y: "Khi nào Tiểu Từ tỉnh lại, nhớ phải báo lại với ta ngay lập tức."
Dừng một chút, hắn tiếp tục: "Ngươi phải cho nàng dùng loại thuốc tốt nhất, nếu trong quân đội không có, thì phái người về phủ Hà Tây lấy."
Hắn rốt cuộc vẫn cảm thấy không yên tâm, lại dặn dò thêm mấy câu nữa:"Trong trường đông người phức tạp, ngươi đưa nàng đến đại trạm của ta tĩnh dưỡng đi, đồng thời phái thêm một người võ công tinh nhuệ canh giữ."
Thôi Lượng cũng biết đại chiến sắp nổ ra, mạnh mẽ đứng dậy, Trường Phong vệ đi tới đỡ lấy hắn, cả đoàn người vội vã ra khỏi y trướng.
Vệ Chiêu bước ra khỏi y trướng, quay đầu nhìn lại dáng vẻ Giang Từ gầy yếu trên giường bệnh, máu hay sôi trào, ép buộc chính mình nhắm hai mắt lại, xoay người rời đi.
Quả nhiên, Dịch Hàn chạy trốn về quan ải chưa được ba canh giờ sau, trời tờ mờ sáng, quân Hoàn đã đánh trống khai trận, ba quân không hẹn mà cùng xuất hiện, tấn công về phía Trường Phong vệ.
Kỵ binh Trường Phong vốn đã tập luyện trận pháp mà Thôi Lượng truyền xuống nhiều ngày nay, đến nay mượt như nước chảy mây trôi.
Thôi Lượng đè nén đau đớn nơi ngực, mang thương thế leo lên "Lâu xa" cao nhất, tiếng kèn lệnh cùng với cờ lệnh của hắn, đồng lòng chỉ huy Trường Phong kỵ binh và Ly binh trong "Triệu Nhạn Quan" liều chết chiến đấu.
Vệ Chiêu thúc ngựa tới bên cạnh Bùi Diễm, giương ánh mắt sắc lạnh quan sát tình hình chiến đấu, đột nhiên hắn rùng mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào một cây cờ lớn phấp phới của Ly quân, trên cờ chính là hai chữ "Ninh Bình" giương nanh múa vuốt.
Dưới cờ, Ninh Bình Vương uy mãnh như hổ, tả xung hữu đột, trong tay cầm một thanh bảo đao, chẳng mấy chốc đã khiến hơn mười tướng sĩ Trường Phong kỵ đầu rơi máu chảy.
Hắn càng giết thêm một người, khuôn mặt càng lộ vẻ dữ tợn, trong ánh mặt trời, chẳng khác gì Tu La của Diêm điện.
Thanh đao ấy, có phải đã từng thấm máu của phụ thân không? Thanh đao ấy, có phải đã từng cắt đứt họng của mẫu thân không?Vệ Chiêu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười vang, gào to một tiếng, quất roi vào tuấn mã dưới người mình, bóng trắng xóa bay vút như sao băng, Bùi Diễm còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã bay thẳng về phía Ninh Bình Vương.
Vệ Chiêu vừa xông ra đã kéo sẵn cung, cài tên, một đường nhắm tới một lúc bắn ra hơn mười mũi tên dài như sao băng, trong nháy mắt đã giết chết hơn mười tướng sĩ bên cạnh Ninh Bình Vương .
Khi sắp đến trước mặt Ninh Bình Vương, tay phải của hắn giơ cao thanh kiếm bên hông ngựa, vận khí, khí xuyên qua mũi kiếm, như mưa to gió lớn bắn về phía Ninh Bình Vương.
Ninh Bình Vương, vốn là người từng nằm gai nếm mật nơi sa trường, vì thế không hề hoảng loạn, hai tay nâng đao lên, thân hình ngả về phía sau trên lưng ngựa, đỡ được một kiếm mà Vệ Chiêu dồn hết toàn lực vào.
Nhưng hắn cũng bị một kiếm này ép cho ngã ngựa.
Vệ Chiêu bay người từ yên ngựa xuống, chiêu thức sắc bén tàn nhẫn làm cho Ninh Bình Vương chật vật không chịu nổi.
Đánh thêm vài chiêu nữa, chân khí của Ninh Bình Vương đã có dấu hiệu chậm một nhịp.
Vệ Chiêu dùng kiếm dài cắt rách bộ áo giáp của Ninh Bình Vương, Ninh Bình Vương lập tức quát lớn vận khởi chân khí hộ thể.
Mặc dù kiếm của Vệ Chiêu không thể đâm sâu vào dưới xương sườn của hắn, nhưng cũng phần nào làm cho xương sườn trái của Ninh Bình Vương bắt đầu rỉ máu.
Vệ Chiêu đột nhiên xoay người, phóng ra một luồng nội lực chứa đầy xoáy nước, hướng về phía Ninh Bình Vương.
Đang lúc Ninh Bình Vương không kịp tránh né, đột nhiên có tiếng vang lớn, hóa ra là tảng đá mà Dịch Hàn từ xa ném tới, chặn được chiêu thức thất sát của Vệ Chiêu.
Bùi Diễm từ xa nhìn thấy Dịch Hàn dẫn dắt hàng trăm người bảo vệ Ninh Bình Vương, bao vây Vệ Chiêu vào giữa, trong lòng cảm thấy không ổn.
Lúc này, trên xe lầu "Lâu Xa, " Thôi Lượng cũng phát hiện ra điều bất thường, liên tục vẫy cờ ra lệnh.
Trường Phong kỵ binh thấy vậy ngay lập tức thay đổi trận hình, từng bước từng bước tiến về phía Vệ Chiêu.
Thôi Lượng lại vẫy cờ, thổi kèn ra lệnh, bảo Vệ Chiêu rút lui.
Nhưng Vệ Chiêu vờ như không nghe thấy, không chút phản ứng, chỉ liên tiếp ra chiêu, liên tục tấn công về phía Ninh Bình Vương, người đang được Dịch Hàn bảo vệ.
Thôi Lượng bất đắc dĩ đành phải thay đổi hiệu lệnh, trận địa do Trường Phong vệ lập nên từ đuôi hổ chuyển thành đuôi phượng, hàng nghìn binh sĩ ùa tới bao vây Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu như phát điên, muốn phá tan sự bao vây của Trường Phong kỵ, mãi đến khi hắn đánh bị thương mấy tên tướng sĩ Trường Phong thì mới phần nào hồi tình.
Ninh Kiếm Du cầm thương chạy tới, hét lớn một tiếng, vẻ mặt Vệ Chiêu thoáng cái bình tĩnh, nhảy thắng lên sau lưng Ninh Kiếm Du.
Hai người một ngựa, phi ngựa quay về dưới cờ.
Bùi Diễm nhíu mày, nhìn Vệ Chiêu, trong ánh mắt lạnh lùng còn sót lại vài tia máu đỏ, không nói lời nào, rồi nhảy khỏi ngựa, mặc kệ cả người đầy máu, phất tay áo bỏ đi.