Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 416 - Chương 416: Tên Và Số Đều Có (2)

Chương 416: Tên và số đều có (2)

Hai bên chém giết mãi mà không có kết quả, cuối cùng quyết định thu binh, trước cổng "Nhạn Quan", chỉ còn lại những thi thể đầy đất, trong mắt đầy vết máu.

Bùi Diễm và các tướng sĩ quay về đại trướng, thấy Thôi Lượng mặt tái mét, liền vội vàng giúp hắn vận khí chữa thương, rồi đưa "Cửu Nguyên Đan" từ trong cung cho hắn uống, mãi lúc lâu sau Thôi Lượng mới khôi phục huyết sắc.

Bùi Diễm đang định nói gì đó, thì Giang Từ, người đang nằm trong góc trướng, hừ nhẹ một tiếng.

Cả Bùi Diễm và Thôi Lượng đều đồng lọat đứng dậy, Thôi Lượng vội đến bên giường, gọi: "Tiểu Từ!"Giang Từ mở hai mắt ra, một hồi lâu mới nhớ lại chuyện lúc trước, thấy Thôi Lượng đứng ngay trước mặt mình, vui vẻ cười cười.

Hốc mắt của Thôi Lượng có chút ẩm ướt, cũng chỉ nhìn nàng mỉm cười, nói không nên lời.

Giang Từ ngồi dậy, Bùi Diễm tiến lên đỡ nàng, giọng điệu có chút dịu dàng: "Ngươi dậy làm gì? Cứ nằm đi."

Ánh mắt Giang Từ quét một lượt trong trướng, lúc không thấy thân ảnh kia, trên mặt nàng thoáng hiện lên vẻ thất vọng.

Thôi Lượng liếc cái đã nhìn ra, nói: "Muội vốn có hàn khí trong người, chưa khôi phục, hiện tại xương cốt lại bị thương, ta phải châm cứu cho muội, muội đến trướng của ta đi."

Bùi Diễm vội nói: "Ngươi cứ ở đây châm kim cũng được."

Thôi Lượng nhìn mấy người Ninh Kiếm Du, lại nhìn sang Điền Sách đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: "Tướng gia, mọi người đang trong trại để thương nghị chuyện quân, việc này quan trọng, làm sao ta có thể tĩnh tâm để châm kim cho Tiểu Từ được."

Xong Thôi Lượng quay qua hỏi Giang Từ: Muội có thể đi lại được không?"Giang Từ xuống giường, mỉm cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ ở tay, đương nhiên muội đi được."

Đã gần chạng vạng tối, ánh mặt trời vẫn còn chút gay gắt.

Vệ Chiêu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía doanh trướng.

Đến trước trướng, hắn liền nhìn thấy Thôi Lượng, dưới sự bảo vệ của hơn mười tên Trường Phong vệ, đứng trước mặt mình.

Thôi Lượng nhìn Vệ Chiêu, mỉm cười nói: "Thứ cho Thôi Lượng có chút mạo phạm, nhưng sau này trên chiến trường, thỉnh mong đại nhân tuân lệnh làm việc."

Vệ Chiêu trong chốc lát im lặng, nói: "Là ta nhất thời lỗ mãng, cũng mong Tử Minh đừng trách."

"Đa tạ đại nhân."

Thôi Lượng cười nhẹ một cái: "Đại nhân hôm nay vi phạm quân lệnh, theo đúng quy định quân doanh, đáng nhẽ phải nghiêm trị.

Vì đại nhân là giám sát quân, đại diện cho uy nghiêm của thiên tử, nên có thể miễn hình phạt, nhưng cũng cần phải nhận một chút trừng phạt nho nhỏ."

Vệ Chiêu nhìn Thôi Lượng một lúc rồi khẽ nói: "Tử Minh cứ nói."

Vẻ mặt Thôi Lượng thản nhiên, nói: "Ta định đến đại trạm để thương nghị quân tình với Tướng gia, nhưng lại quên không mang theo bản đồ chiến xa đã vẽ xong.

Thôi Lượng xin mạo muội, nhờ đại nhân đến trong trướng của ta để lấy, sau đó đưa tới đại trướng."

Vệ Chiêu cũng là người tinh ý, cười nhẹ: "Hình phạt này của Tử Minh thật sự khá mới lạ, Vệ Chiêu cam tâm nhận phạt."

Hai người nhìn nhau cười mỉm, hơi cúi người, rồi lướt qua nhau.

Giang Từ, theo sự hướng dẫn của Thôi Lượng, đang ngồi an tọa trong trướng vận khí, nhưng cánh tay phải của nàng vẫn đau đớn không chịu nổi.

Nàng đã nghe Thôi Lượng kể chuyện trên chiến trường hôm nay, lòng đầy lo lắng, lúc vừa đứng dậy muốn ra khỏi trại, bỗng có gió nhẹ thổi qua, một người từ ngoài đi vào, ôm chặt lấy nàng.

Lúc này bầu trời cũng đã dần tối, trong trại có chút mờ mịt, nhưng Giang Từ vẫn có thể nhìn thấy những vết máu trên áo bào trắng của Vệ Chiêu.

Hai mắt nàng đỏ lên, nhưng cũng không nói nên lời, chỉ vô thức nắm chặt tay hắn.

Vệ Chiêu dò xét nội tức của nàng, sau khi thấy không có vấn đề gì mới yên lòng phần nào, nhưng trong lòng cũng vô cùng chua xót, thật lâu sau mới nói: "Lá gan của nàng quả thật không hề nhỏ."

"Hôm nay Tam Gia mới biết gan ta không nhỏ ư?" Giang Từ trách móc, mắt lại đẫm lệ.

Vệ Chiêu đưa tay lau đi nước mắt cho nàng, giữa mùa hè oi bức mà tay hắn lại lạnh như băng, làm Giang Từ càng thêm chua xót, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn: "Tam Gia, hay là chúng ta trở về đi."

"Ta và ngươi, trở về?""Vâng."

Giang Từ nhìn hắn, "Ta muốn cùng Tam Gia trở về nhà."

Vệ Chiêu mờ mịt, nhà ở phương nào? Đường về nhà ở đâu? Giang Từ càng nắm chặt tay hắn, Vệ Chiêu lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Kẻ thù của ta ở đây."

Vẻ mặt Giang Từ ảm đạm nhìn Vệ Chiêu, nhưng cũng không thuyết phục nữa, một lát sau, nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vậy được, Tam gia ở đâu, ta sẽ ở nơi đó."

Vệ Chiêu từ từ nắm chặt tay trái của nàng, nhìn nàng, thấp giọng nói: "Từ nay trở đi, nàng đừng gọi ta là Tam Gia nữa, nàng gọi ta là Vô Hà đi."

Giang Từ nhìn sâu vào mắt hắn, mỉm cười, ôn nhu gọi: "Vô Hà."

Vệ Chiêu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mấy phút sau, hắn trầm giọng đáp: "Ta đây."

Giang Từ nghiêng đầu cười, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Bình Luận (0)
Comment