Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 417 - Chương 417: Tên Và Số Đều Có (3)

Chương 417: Tên và số đều có (3)

Một ngày này, cả hai đã cùng nhau trải qua một lần sinh tử, cũng đồng thời vì đối phương mà lo lắng không yên, lúc này gặp lại nhau, vậy mà chẳng ai nói gì nhiều, cả hai người chỉ cần yên lặng ngồi đó, nắm tay nhau, cũng đã thấy rất an tâm rồi.

Bàn tay lạnh buốt của Vệ Chiêu, được ủ trong lòng bàn tay nhỏ bé của nàng, cũng từ từ trở nên ấm áp .

Giang Từ ho khan hai tiếng, Vệ Chiêu sờ sờ trán nàng, chân mày cau lại: "Hình như nàng sốt rồi."

"Không sao đâu, Thôi sư huynh đã nói ta sẽ sốt nhẹ hai ngày, chỉ cần chịu đựng hết hai ngày này là ổn."

Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn từ trán của mình gỡ xuống, nắm thật chặt, do dự một lúc rồi cuối cùng nói: "Ta không hối hận, Thôi sư huynh là người tốt."

Vệ Chiêu cười một tiếng: "Nàng yên tâm, hắn là người nàng liều mạng cũng phải cứu, làm sao ta có thể làm hại đến hắn được? Hơn nữa, hắn quả thực là một người có tình có nghĩa."

Giang Từ cuối cùng cũng giải tỏa được lo lắng trong lòng, dựa vào ngực hắn, ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên áo bào trắng, cũng không nói gì nữa, từ từ thiếp đi.

Đợi nàng ngủ say, Vệ Chiêu khẽ vuốt trán nàng thêm lần nữa, rồi mới lưu luyến buông nàng xuống, lặng lẽ rời khỏi trướng.

Trong đêm để đề phòng quân Hoàn bất ngờ tiến đánh, nên quân doanh đèn đuốc sáng trưng, tướng sĩ tuần đêm so với trước kia nhiều hơn mấy lần.

Vệ Chiêu vừa đi vừa chợt cảm thấy bầu trời trước mắt chỉ có một vầng trăng sáng, điểm xuyết vài điểm sáng như sao băng, giống như đôi mắt của nàng, nụ cười của nàng, mãi bên cạnh hắn vậy.

Đêm đó, Thôi Lượng giảng giải cho Bùi Diễm và Ninh Kiếm Du về pháp trận Thiên Cực trong "Thiên Huyền Binh Pháp".

Hắn có khả năng diễn đạt vô cùng xuất sắc, và khi hắn giảng giải, những pháp trận cho dù phức tạp như thế nào thì cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Mọi người trong trướng ngồi nghe mà quên mất thời gian.

Chỉ khi tiếng trống báo hiệu thay đổi vị trí canh gác từ bên ngoài trại truyền vào, Thôi Lượng mới ngừng nói, mọi người lúc này mới giật mình nhận ra rằng đã vào giờ Tý.

Bùi Diễm đứng lên cười nói: "Tử Minh vất vả rồi.

Đêm nay thật khiến chúng ta mở rộng tầm mắt."

Ninh Kiếm Du vốn đã ngứa ngáy trong lòng nên khi Bùi Diễm nói hắn đã không kiềm được tiến đến vỗ vai Thôi Lượng: "Tử Minh, hay là tối nay chúng ta bàn bạc cả đêm đi, ta còn vài chỗ không rõ, muốn xin Tử Minh chỉ giáo."

Hứa Tuyển tới: "Thôi quân sư, ta cũng có muốn bàn luận với các người.

Ta cũng có vài chỗ không rõ."

Ninh Kiếm Du làm bộ đá hắn: "Ngươi cứ thích tham gia náo nhiệt, tránh qua một bên! Đêm nay Tử Minh sẽ là của ta."

Thôi Lượng vội nói: "Hãy để hôm khác đi.

Tiểu Từ hiện vẫn còn trong trướng của ta, ta phải chăm sóc nàng .

Đêm qua nếu không phải nhờ nàng liều mình cứu giúp, ta nhất định đã chết trong tay Dịch Hàn."

"Chậc chậc" , Ninh Kiếm Du không nhịn được lắc đầu: "Không nhìn ra tiểu nha đầu này, ngược lại có một khí khái anh hùng như vậy.

Đúng là không tệ, so với những tiểu thư thế gia suốt ngày cứ uốn éo kia thì tốt hơn rất nhiều.

Quả không hổ là người của Trường Phong Vệ chúng ta !"Bùi Diễm cười, nói : "Ta tiễn ngươi."

Hai người nhanh chóng đã đi đến quân trướng của Thôi Lượng.

Thôi Lượng dừng bước, cười nói: "Tướng gia cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

Bùi Diễm nhìn một chút, nói: "Tiểu Từ hình như là đã ngủ rồi , không bằng ngươi đến trướng của ta đi."

"Trong hai đêm này, ta nhất định phải trông coi nàng ấy.

Khi nàng ấy mắc bệnh dịch, đã phải dùng chính thân mình để thử thuốc, điều này đã tổn thương các tạng phủ trong người đến nay vẫn chưa hồi phục được .

Hiện giờ lại bị ngoại thương, nếu trong hai ngày này vẫn sốt cao không giảm thì rất nguy hiểm."

Bùi Diễm mặt biến sắc, vội vàng vén rèm bước vào trướng.

Thôi Lượng cũng đốt nến, Bùi Diễm ngồi xổm xuống, sờ trán Giang Tử vẫn còn đang ngủ say: "Nàng vẫn còn sốt rất cao."

Hắn chợt cảm thấy lòng hắn như bị ai đánh mạnh vào một cái .

Thôi Lượng giặt sạch một cái khăn ướt, đắp lên của trên trán Giang Từ.

Bùi Diễm lúc này bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, nắm lấy cổ tay trái của Giang Từ, vận chuyển chân khí , men theo Thủ Tam Âm Kinh mà truyền vào trong cơ thể nàng , luân phiên không ngừng nghỉ.

Thôi Lượng nhanh chóng lấy ngân châm ra, châm vào các huyệt đạo của Giang Từ.

Giang Từ trong giấc ngủ mơ màng "Ừm" nhẹ một tiếng, nhưng mắt vẫn không mở, tiếp tục mê man.

Chờ đến khi cảm nhận nội khí của nàng đã ổn định, Bùi Diễm mới thả cổ tay trái của nàng ra, nhìn nàng một lúc rồi nói: "Giờ nghĩ lại, đêm qua thật sự vô cùng nguy hiểm."

Bình Luận (0)
Comment