"Đúng vậy, nếu không phải là tiểu từ, giờ phút này ta đã đi bái kiến với Diêm Vương rồi."
Thôi Lượng cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Giang Từ tràn đầy thương tiếc: "Có lúc ta cảm thấy, nàng còn dũng cảm hơn rất nhiều nam tử đại trượng phu chúng ta.
Tướng gia , ngài còn có chỗ không biết, khi đó để tìm ra phương thuốc trị liệu dịch bệnh, ta đổi rất nhiều phương thuốc, bộ dạng đau đớn sau khi thử thuốc của Tiểu Từ , ngay cả bọn Lăng Thái Y đều nhìn cũng đã không thể chịu nỗi.
Vậy mà nàng còn an ủi ngược lại với chúng ta."
Bùi Diễm nghe vậy bỗng nhiên im lặng, thật lâu sau mới nói: "Nàng đã thay đổi rất nhiều."
"Vậy sao?" Thôi Lượng khẽ lắc đầu: "Ta cảm thấy, nàng thiên tính thuần lương, cũng chưa từng thay đổi.
Chỉ là Tướng gia hiểu nàng quá ít mà thôi."
Bùi Diễm gỡ khăn ướt trên trán Giang Từ xuống, lại lần nữa giặt sách một cái khác trong nước lạnh, Thôi Lượng vội nói: "Hay là ta làm đi."
Bùi Diễm không nói, vặn khăn ướt, nhẹ nhàng úp lên trán Giang Từ.
Giang Từ khẽ nhúc nhích, trong miệng giống như nói một câu gì đó, thanh âm cực nhẹ , Thôi Lượng không nghe rõ, đành khẽ gọi: "Tiểu Từ."
Tuy vậy, Giang Từ vẫn ngủ say không nói nữa.
Mà khi Thôi Lượng ngẩng đầu lên, đã thấy Bùi Diễm sắc mặt có chút khác thường.
Dường như trên mặt hắn lúc này có một chút thương cảm mà hắn chưa bao giờ thấy bao giờ.
Nhưng lại giống như còn có vài phần phẫn uất và không cam lòng nhiều hơn."
Vô Hà, chúng ta trở về thôi."
Bùi Diễm đột ngột đứng lên, vén rèm trướng bước ra ngoài.
Ánh đèn trong doanh trại gần như vậy nhưng dường như lại cách hắn rất xa xôi, chỉ có câu nói này cứ vang dội bên tai của hắn.
Ngày hôm sau, Bùi Diễm liền theo mệnh Trường Phong Vệ mà truyền lệnh, triệu tập tất cả các chư tướng lĩnh tập họp tại đại trướng.
Đám người Ninh Kiếm Du đi vào lều lớn, tất cả đều hơi sửng sốt.
Chỉ thấy Bùi Diễm hiện tại đang ngồi ngay ngắn sau vụ án, ánh sáng chiếu lên bộ chiến giáp, thần tình hắn có vài phần nghiêm túc, trên bàn còn bày ra soái ấn Tử Ngọc.
Bùi Diễm ngày thường rất thân thiện và hoà nhã, Cho dù là khi bàn bạc về tình hình quân đội với mọi người cũng luôn đưa ra quyết định trong không khí vui vẻ, nhưng tình hình lúc này của hắn bỗng khiến mọi người có cảm giác vô cùng nặng nề.
Vì vậy tất cả bọn họ đều vội vội vàng sắp xếp theo thứ tự quân vụ từ cao đến thấp, đứng thẳng người, khác xa với ngày thường.
Khi mọi người đã tập trung đầy đủ, Bùi Diễm hướng về phía An Lộ nói: "Đi mời Vệ đại nhân đếm đây."
Vệ Chiêu một lát sau cũng nhanh chóng đi vào trướng.
Đến khi thấy rõ tình hình trong trướng, không khỏi kinh ngạc dừng chân lại trước cửa trướng trong chốc lát.
Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn hắn, mắt từ từ nheo lại, lạnh nhạt nói: "Vệ đại nhân, mời ngồi ."
Một tướng sĩ của Trường Phong Vệ nhanh chóng chuyển cái ghế qua, Vệ Chiêu khom người hành lễ với Bùi Diễm, sau đó mới vén vạt áo lên, ngồi xuống ngay ngắn .
Bùi Diễm đang định mở miệng nói, khóe mắt bỗng chợt liếc qua bên hông Vệ Chiêu.
Ở chỗ nổi bật nhất thêu một đóa hoa đào, càng nhìn càng khiến hắn đau cả mắt.
Trong một khoảnh khắc yên lặng đó cũng làm cho bầu không khí trong trướng vô cùng căng thẳng.
Bùi Diễm cuối cùng cũng nói: "Từ hôm nay trở đi, toàn bộ quân binh tướng sĩ đều phải thuần thục 'Thiên Cực trận pháp', một chút sơ sẩy cũng không được."
Hắn chuyển hướng sang Thôi Lượng, mỉm cười nói: "Làm phiền Tử Minh rồi."
Nhiệm vụ của Thôi Lượng ngay bây giờ là sẽ ghi chép lại trận pháp , sau đó nhanh chóng vẽ sơ đồ trận pháp ngay trong đêm để phân phát cho các tướng lĩnh.
Bùi Diễm lại nói: "Trận pháp này vô cùng quan trọng.
Đây là trận pháp dùng để đối phó với đại quân Hoàn Quốc , vì vậy, cần phải tập luyện trong rất nhiều ngày.
Các tướng lĩnh đều phải tuân theo hiệu lệnh của Tử Minh, quản lý các tướng sĩ của mình thật tốt, để tất cả bọn họ đều phải làm quen với trận pháp."
Hắn dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "Chỉ có những người trong trướng ngày hôm nay mới được biết đến trận pháp này, nếu để lộ ra bên ngoài, giết không tha!"Chúng tướng lĩnh khom lưng nhất tề hành lễ đáp ứng, thanh âm chỉnh tề, trong trướng như có một tiếng sấm rền vang lên .
Tuy nhiên vẻ mặt Vệ Chiêu vẫn bình tĩnh, ngồi ở trên ghế, không nói một câu gì.
Bùi Diễm lại trầm mặc chốc lát, chuyển hướng qua Thôi Lượng nói: "Quân sư."
"Có."
"Xin hỏi quân sư, nếu trước chiến trận mà có người vi phạm quân lệnh, không tuân theo chỉ thị của quân sư, quân luật sẽ xử trí như thế nào?"Trong lòng Thôi Lượng lúc này cũng đã hiểu rõ.
Hắn có chút khó xử, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể đáp: "Trước khi chiến trận diễn ra, kiêng kỵ nhất làm trái quân lệnh, không nghe chỉ thị của cấp trên.
Phàm là người phạm tội, chém không tha."
"Các ngươi đều nghe rõ chứ?" Giọng nói Bùi Diễm mang theo vài phần nghiêm khắc.
Một đám tướng lĩnh khuất phục uy nghiêm của hắn, giáp trụ vang lên, nhất tề quỳ một chân xuống đất hành lễ, hô to: "Thuộc hạ xin ghi nhớ!"