Khóe miệng Vệ Chiêu nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hắn phất tay áo đứng dậy, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Hôm qua Vệ Chiêu đã làm trái quân lệnh, vả lại còn làm bị thương vài huynh đệ kỵ binh Trường Phong Vệ , tự thỉnh cầu Hầu gia dùng quân pháp xử trí."
"Không dám."
Bùi Diễm thần sắc bình tĩnh, nói: "Vệ đại nhân là giám quân, đại diện cho tôn nghiêm của thiên tử .
Lời nói ban nãy của Bùi Diễm kia, cũng không có ý nhắm vào đại nhân."
Ánh mắt Vệ Chiêu từ từ quét qua đám người trong trướng, nhìn Bùi Diễm một cái thật sâu, rồi sau đó bước ra khỏi trướng.
Mọi người đều cảm thấy hôm nay giữa Bùi Diễm và Vệ Chiêu có điều gì đó không bình thường.
Khi thấy Vệ Chiêu rời đi, tất cả đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, chưa qua bao lâu, Vệ Chiêu đã trở lại trong trướng.
Các tướng lĩnh đồng thời quay đầu lại nhìn, đều đã thấy Vệ Chiêu cẩn thận nâng Bàn Long Bảo Kiếm bằng cả hai tay , đồng loạt quỳ xuống.
Bùi Diễm nhíu mày, miễn cưỡng đứng lên từ sau án thư, chuẩn bị quỳ xuống thì Vệ Chiêu lại đặt Bàn Long Bảo Kiếm bên cạnh ấn soái Tử Ngọc của hắn , sau đó đặt một đầu gối xuống trước , lạnh lùng nói: "Vệ Chiêu đã vi phạm quân lệnh, tạm thời giao lại Bàn Long Bảo Kiếm của Thiên Tử giao cho lại cho chủ soái, đồng thời cũng kinh xin chủ soái xử trí theo quân pháp."
Vệ Chiêu vừa nói ra lời này, ngoại trừ ba người trong trướng là hắn, Bùi Diễm và Thôi Lượng ra, thì tất cả còn lại đều cảm thấy khiếp sợ.
Tính cách của Vệ Chiêu xưa nay vốn nổi tiếng là ngang ngược , kiêu ngạo, lời đồn thổi này còn truyền đi khắp thiên hạ.
Cũng theo lời đồn, ngay cả khi gặp thái tử, hắn còn thậm chí không quỳ xuống để hành lễ với ngài ấy.
Trong những tháng qua chung đụng với nhau, bọn họ đối với hắn hoặc là tránh xa, hoặc là thấy hắn khi ở cùng với Hầu gia luôn có vẻ hòa nhã nên có phần kính trọng hắn.
Mặc dù bọn họ có chút hâm mộ đối với võ công của hắn, nhưng từ sâu trong lòng vẫn có một chút khinh thường.
Bây giờ lại thấy hắn hành động như vậy, trong lòng bọn họ lúc bấy giờ đều có một suy nghĩ khác.
Bùi Diễm lúc này cúi đầu không nói, chậm rãi ngồi trở lại bàn dài, nhìn chằm chằm Vệ Chiêu một lát, trên mặt hắn lúc này có một tia cười yếu ớt, thấp giọng gọi một tiếng: "Vệ đại nhân."
"Có."
"Trước khi vào trận, Vệ đại nhân đã vi phạm quân lệnh, vốn phải chịu trừng phạt theo quy tắc quân đội.
Tuy nhiên, đại nhân là Giám Quân do chính Hoàng Thượng thân phong, đại diện cho uy nghiêm của Thiên tử, thân phận vô cùng cao quý.
Hơn nữa, đại nhân không phải là người trong đội kỵ binh Trường Phong Vệ của ta, trước đây cũng chưa từng gia nhập quân đội , không rõ quân lệnh cũng xem như là điều hiển nhiên.
Do đó, đại hình có thể tha, nhưng tiểu hình thì không thể tránh khỏi."
"Vệ Chiêu cam tâm chịu phạt."
Giọng Vệ Chiêu vô cùng hờ hững nhưng mà chứa đầy sự bình tĩnh.
Bùi Diễm suy nghĩ một lát, rồi nói: "Đã như vậy, bản soái phạt Vệ đại nhân cấm trong trướng ba ngày, không thể ra khỏi trướng một bước."
Vệ Chiêu cũng không trả lời.
Hắn đột nhiên đứng dậy, hành lễ với Bùi Diễm, hai tay nâng Bàn Long bảo kiếm trình lên, sau đó đi ra khỏi trướng.
Thôi Lượng mỉm cười nói: "Nếu các chư vị đối với trận pháp còn có điều gì không rõ, cứ việc đến hỏi ta."
Mọi người lúc này mới khôi phục tinh thần, thấy thần sắc của Bùi Diễm cũng đã trở lại bình thường, liền đồng loạt vây lấy Thôi Lượng giải đáp thắc mắc.
Ngày hôm qua Giang Từ bị sốt đến có chút mơ hồ, ngủ cả một ngày, không còn sức đứng dậy.
Đến khi nàng tỉnh dậy thì bên ngoài lều tối dần, nhưng vẫn không thấy bóng người kia.
Nàng nằm trên chiếu, trong lòng nhất thời khẽ gọi tên của hắn, nhất thời lại lo lắng hắn trên chiến trường , trong lòng nhất thời rối loạn không cách nào bình tĩnh lại được.
Đang mải mê suy nghĩ, một người vén rèm bước vào.
Phòng bên trong hiện tại vẫn chưa thắp nến, nên Giang Từ có phần mơ hồ không nhìn rõ được người đang đến.
Vừa há miệng kêu "Vô" nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, liền nuốt lời chưa kịp nói vào.
Nụ cười trên mặt Bùi Diễm phút chốc bỗng cứng lại , nhưng chân vẫn không ngừng bước lại gần, thắp nến lên, hỏi: "Có tốt hơn không?"Giang Từ thản nhiên nói: " Đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Bùi Diễm vươn tay chạm vào sờ thử trán nàng, nhíu mày nói: "Sao hôm nay lại còn nóng hơn hôm qua?""Không có gì nghiêm trọng, Thôi đại ca nói sẽ còn sốt thêm vài ngày nữa."
Giang Từ thấp giọng nói: "Tướng gia công việc bận rộn, mà còn tới thăm , Giang Từ trong lòng hổ thẹn, kính xin Tướng gia sớm trở về nghỉ ngơi."
Bùi Diễm làm như không nghe thấy ý tứ đuổi người của nàng, lại mỉm cười nói: "Ngươi đã cứu quân sư của ta, việc đó đồng nghĩa với việc đã cứu toàn bộ các tướng sĩ của Trường Phong Vệ này.
Việc ta đến thăm ngươi là điều nên làm."
Nói xong, hắn ta lấy khăn ướt đặt lên trán Giang Từ.
Hắn lại ôn tồn hỏi: "Đã ăn gì chưa?"